Truy Tìm Ký Ức

Chương 5 : Cảnh Sát Hàn Trầm

Ngày đăng: 16:16 19/04/20


Hôm nay là sáng sớm ngày chủ nhật, trong ngõ vẫn còn một lớp sương mù bàng bạc. Mấy người cảnh sát khu vực đứng dưới khu nhà người bị hại, xung quanh vẫn hết sức tĩnh mịch.



Châu Tiểu Triện dừng xe ở đầu ngõ. Bạch Cẩm Hi rút thẻ làm việc cài lên ngực. Cô vừa định xuống xe, cậu ta liếc cô một cái: “Lão đại khóc đấy à?”



Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện đôi mắt mình sưng húp như trái đào.



“Ừ!” Cô ủ rũ đẩy cửa xe: “Tôi mơ thấy bị một tên giết người…” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “… đánh một trận.”



Châu Tiểu Triện “ồ” một tiếng, rảo bước nhanh theo cô, miệng vẫn không ngừng lải nhải: “Ai bảo chị cả ngày toàn xem phim truyền hình, điện ảnh máu me. Thế kết thúc thế nào? Chị có thắng hắn không? Cánh tay vẫn còn nguyên vẹn đấy chứ?”



Bạch Cẩm Hi giơ chân đạp cậu ta: “Cuốn xéo!”



Đây là một dãy nhà tập thể cũ kỹ, phần lớn cho thanh niên làm việc ở khu vực xung quanh thuê. Địa điểm xảy ra vụ án là căn hộ nằm trên tầng hai.



Đi qua hành lang chật hẹp tối tăm dán đầy tờ quảng cáo, Bạch Cẩm Hi dừng lại trước cửa ra vào của căn hộ. Ngoài cửa treo sợi dây phong tỏa của cảnh sát, mấy người cảnh sát hình sự đeo găng tay, thò đầu vào bên trong ngó nghiêng.



Bạch Cẩm Hi chui qua sợi dây đi vào trong nhà. Châu Tiểu Triện đi theo cô, miệng lẩm bẩm: “Cái cô Tư Tư cũng sống ở gần đây đấy.”



Trí nhớ của Bạch Cẩm Hi tương đối kém nên nghe cậu ta nói vậy, trong đầu cô cũng chẳng có khái niệm gì. Cô chỉ hàm hồ “ờ” một tiếng.



“Tiểu Bạch đến rồi à?” Mấy người cảnh sát hình sự chào hỏi cô.



Bạch Cẩm Hi gật đầu: “Các anh có phát hiện gì không?” Vừa hỏi câu này, cô vừa đảo mắt quanh căn phòng lộn xộn: Cửa sổ ở phòng khách đóng chặt nên trong nhà tối mờ mờ; giá treo quần áo bị đổ, quần áo tung tóe dưới đất; một cái bình hoa lớn màu đỏ trong cắm cành lá xanh bị vỡ dưới đất; ghế sofa bọc vải bị rạch nát; trên bàn uống trà có một cái kéo; thậm chí tivi cũng bị đập vỡ, sàn nhà đầy mảnh vụn thủy tinh của màn hình tinh thể lỏng, ở giữa có một cái lỗ lớn…



“Nạn nhân tên Mã Tiểu Phi, 25 tuổi, là nhân viên bán hàng, làm việc tại trung tâm thương mại Đại Châu cách nơi này chưa đầy một cây số. Nạn nhân chưa có bạn trai, bình thường có mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè và đồng nghiệp.” Một người cảnh sát báo cáo: “Theo lời khai của Mã Tiểu Phi, gần đây, cô ta cũng không xảy ra mâu thuẫn với người khác, cũng chẳng có kẻ thù. Vì vậy, nhiều khả năng là do đối tượng lạ gây án. Thời gian xảy ra vụ án tầm mười một giờ đêm, nạn nhân vừa hết giờ làm về nhà, tội phạm đi theo nạn nhân vào nhà, dùng cái này để khống chế cô ta.” Nói xong, người cảnh sát đưa hai cái túi đựng vật chứng cho Bạch Cẩm Hi, một cái đựng mấy sợi dây ni lông màu trắng, cái còn lại đựng miếng băng dính vàng.



Tất cả đều là đồ thường thấy, dễ mua, dùng để trói chân tay và bịt miệng, người bình thường khó có thể thoát khỏi.



“Nạn nhân có nhìn thấy diện mạo của tội phạm không?” Châu Tiểu Triện hỏi.



Người cảnh sát lắc đầu: “Không. Tội phạm đeo mặt nạ bảo hộ màu đen.” Anh ta chỉ tay về phía phòng ngủ: “Mã Tiểu Phi đang ở trong đó.”



Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện dõi mắt theo phương hướng anh ta chỉ. Qua cánh cửa nửa khép nửa mở, bọn họ nhìn thấy một cô gái trẻ, trên người khoác áo cảnh sát. Cô gái ôm mặt, ngồi ở mép giường khóc thút thít. Một nữ cảnh sát ngồi xổm bên cạnh cô gái, dịu dàng an ủi. Mái tóc dài của Mã Tiểu Phi xõa xuống, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt nghiêng thanh tú, trắng ngần.



Bạch Cẩm Hi ra hiệu Châu Tiểu Triện ở lại phòng khách, còn mình đi vào phòng ngủ.
Anh nhìn Bạch Cẩm Hi bằng ánh mắt lãnh đạm.



“Tôi không nói những lời thừa thãi.” Hàn Trầm cất giọng trầm thấp: “Vụ án này có ba điểm…”



Bạch Cẩm Hi đột nhiên mỉm cười, ngắt lời anh. “Anh muốn nói đến những điểm này đúng không?”



Hàn Trầm nhướng mày, nhìn cô chăm chú.



Những người cảnh sát hình sự khác đều dừng động tác. Vừa quay đầu, bọn họ liền bắt gặp Bạch Cẩm Hi cho hai tay vào túi quần, đứng trước mặt Hàn Trầm. Cô hất cằm, nheo mắt, dáng vẻ rất kiêu ngạo.



Sau đó, Bạch Cẩm Hi không nhìn Hàn Trầm mà đi đến bên đám cảnh sát hình sự. Cô từ tốn vỗ tay, cất giọng lanh lảnh: “Được rồi, tôi sẽ trình bày chi tiết về vụ án. Mọi người hãy nghe đây…”



Tất cả mọi người hết nhìn Bạch Cẩm Hi lại nhìn Hàn Trầm.



Bạch Cẩm Hi lên tiếng, ngữ khí vô cùng nghiêm nghị: “Tôi sẽ không nói những lời thừa thãi. Về vụ án này, tôi đã có…” Khóe miệng cô để lộ ý cười: “Ba kết luận.”



Cô vừa dứt lời, đám cảnh sát hình sự ngây ra rồi hướng ánh mắt về phía Hàn Trầm. Nhưng bọn họ nhanh chóng bừng tỉnh. Bạch Cẩm Hi là ai chứ? Chính là “đệ nhất thần thám dân đen” của đồn cảnh sát Quan Hồ. Mọi người từng chứng kiến khả năng phá án của cô nên bây giờ mới nể phục cô như vậy. Mặc dù không nói ra nhưng mấy người đàn ông đều mặc nhận cô là “sếp” của bọn họ, chỉ đứng sau Đồn trưởng.



Còn Hàn Trầm tuy danh tiếng lẫy lừng nhưng hôm nay bọn họ mới lần đầu tiên gặp mặt. Đối với những người cảnh sát ở dưới đáy tầng, anh chỉ là “huyền thoại” không chân thực.



Bây giờ, Bạch Cẩm Hi rõ ràng không coi Hàn Trầm ra gì, thậm chí cố ý khiêu khích anh. Bọn họ đương nhiên ngầm đứng về phía cô.



Bạch Cẩm Hi lại liếc qua Hàn Trầm. Anh không thay đổi sắc mặt, chỉ là đôi mắt dường như càng thâm trầm, nhìn cô chăm chú.



Bạch Cẩm Hi quyết định không đếm xỉa đến anh. Cô đảo mắt một vòng rồi mở miệng:



“Ba kết luận là:



Thứ nhất, tội phạm sống trong phạm vi cách hiện trường vụ án khoảng năm cây số.



Thứ hai, thời gian làm việc của hắn tương đối linh họat.



Thứ ba, nghề nghiệp của hắn là công nhân, tài xế hoặc nhân viên chuyển phát nhanh…”