Truy Tìm Ký Ức

Chương 7 : Khiếm Khuyết Của Em

Ngày đăng: 16:16 19/04/20


Hàn Trầm lại quay sang nhìn Bạch Cẩm Hi. Sau đó, anh buông tay, lùi lại phía sau một bước.



Bạch Cẩm Hi trừng mắt với anh, chỉnh lại áo xống mới ngoảnh đầu nói với Từ Tư Bạch: “Sao anh lại đến đây?”



Từ Tư Bạch là bác sĩ pháp y cấp bậc cao, bình thường chỉ có mặt tại hiện trường xảy ra án mạng.



Dưới ánh nắng chói chang, Từ Tư Bạch đứng thẳng người, cặp chân mày vẫn nhíu chặt.



“Hôm nay vừa vặn chẳng có việc gì nên anh đến đây xem thế nào.” Anh đáp.



Bạch Cẩm Hi gật đầu: “Là vụ cưỡng hiếp, cũng hơi khó nhằn.”



Lúc này, Từ Tư Bạch đã đi đến trước mặt, cúi đầu nhìn cô: “Em khóc đấy à?”



Bạch Cẩm Hi hết nói nổi. Tại sao hôm nay người nào cũng quan tâm đến viền mắt của cô thế không biết?



Cô cười cười, đáp: “Không, chắc anh nhầm rồi.”



Từ Tư Bạch im lặng nhìn cô. Một lúc sau, anh mỉm cười, không tiếp tục đề tài này mà dõi mắt ra sau lưng Bạch Cẩm Hi: “Người vừa rồi là ai vậy? Sao em lại đối chọi với người ta?”



Bạch Cẩm Hi cũng quay đầu, nhưng đằng sau không một bóng người, Hàn Trầm đã lặng lẽ bỏ đi từ bao giờ.



Cô thở dài: “Một lời khó nói rõ.”



Một tiếng sau, tại căn hộ xảy ra vụ án ở tầng hai, Bạch Cẩm Hi đứng ngoài ban công, phóng tầm mắt ra xa.



Khu phố cổ gồm những ngôi nhà thấp san sát, đan chéo lẫn nhau, trông như một bàn cờ hỗn loạn, ảm đạm dưới ánh mặt trời. Nhưng nơi này cũng gồm cả khu kinh tế trọng điểm được chính quyền thành phố tạo mọi điều kiện phát triển. Do đó, vòng ngoài cũng xây dựng vô số tòa cao ốc. Hai yếu tố cũ kỹ và phồn hoa cùng tồn tại song song, Bạch Cẩm Hi nhìn riết rồi cũng thấy thuận mắt.



Từ Tư Bạch tháo găng tay, đẩy cửa đi ra ban công, đứng bên cạnh cô.



“Có phát hiện gì không anh?” Cô hỏi.



Từ Tư Bạch lắc đầu: “Là một người rất cẩn thận.” Anh đang ám chỉ tên tội phạm.



Bạch Cẩm Hi gật đầu, bổ sung thêm: “Hắn là người bình tĩnh, có khả năng tự kiềm chế tốt, lên kế hoạch kín kẽ, đâu vào đấy.” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Hiện tại, camera giám sát và giám định hiện trường đều không có manh mối. Mọi người đi điều tra xung quanh cũng chưa thu được kết quả. Nhiều khả năng hắn sẽ tiếp tục gây án.”




Tư Tư từ gian trong đi ra ngoài. Lúc này, Hàn Trầm đang ngồi vắt chân ở trên chiếc ghế mây, một tay đặt lên thành ghế, một tay kẹp điếu thuốc. Từ người anh tỏa ra khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị khó tiếp cận.



Anh tựa hồ là người đàn ông thuộc về bóng đêm.



Tư Tư đi đến bên Hàn Trầm, cười nói: “Cuối cùng Đậu Đậu cũng ngủ rồi.” Cô thuận theo ánh mắt, nhìn chiếc xe cảnh sát: “Những người cảnh sát đó vẫn đang phải trực đêm à? Đúng là không dễ dàng.”



“Đây vốn là công việc của bọn họ.” Hàn Trầm đáp.



Tư Tư: “Anh Hàn, anh đã giải quyết xong việc riêng chưa? Bao giờ mới quay về thành phố Thanh Lam?” Thành phố Thanh Lam là thủ phủ của tỉnh K, cũng là nơi đặt trụ sở Công an tỉnh.



“Đợi vụ án này giải quyết xong, tôi sẽ quay về.”



“Vâng.”



Hàn Trầm hít một hơi thuốc, hỏi: “Bao giờ em đổi công việc? Khu vực này an ninh không tốt, vì con trai, em cũng nên chuyển nhà.”



Tư Tư mỉm cười: “Em hiểu. Khi nào tiết kiệm đủ tiền, em sẽ chuyển nhà.”



Hàn Trầm nhìn cô: “Tôi có thể giúp em.”



Tư Tư trầm mặc trong giây lát, sau đó lắc đầu: “Anh Hàn, anh đã giúp mẹ con em nhiều rồi. Cám ơn anh, anh là người tốt, em không thể tiếp tục làm phiền anh nữa.”



Hàn Trầm chỉ hơi gật đầu, không nói thêm điều gì. Anh hơi khép mi, hút thuốc, rồi tiếp tục dõi mắt về phía xa xa.



Bắt gặp bộ dạng này của anh, Tư Tư cảm thấy một nỗi buồn vô cớ. Có lẽ bởi vì một người đàn ông trẻ trung chính trực như vậy lại cô độc một mình trong đêm đen. Sự trầm mặc, yên tĩnh của anh khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng cảm thấy không đành lòng.



Tư Tư ngẫm nghĩ, cười nói: “Có anh ở đây giúp đỡ, chắc chắn vụ án của Tiểu Phi sẽ được giải quyết nhanh thôi…” Cô còn chưa dứt lời, khóe mắt Hàn Trầm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, anh hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì.



Tư Tư liền quay về hướng đó. Dưới ánh đèn đường tù mù, một bóng người nhanh chóng mở cửa xe cảnh sát, nhảy xuống, chạy về phía trước. Mặc dù trời tối nhưng Tư Tư vẫn nhận ra người đó chính là Bạch Cẩm Hi.



Trên chiếc xe ở đằng sau, hai người cảnh sát còn lại tỏ ra căng thẳng. Một người lập tức nổ máy, người kia cũng chính là Châu Tiểu Triện nhảy xuống xe, nói to vào máy bộ đàm: “Dãy nhà số Năm ngõ Đạo Nam lại xảy ra vụ án cưỡng dâm. Tôi xin nhắc lại, vừa rồi nhận được điện thoại báo án, nói dãy nhà số Năm ngõ Đạo Nam xảy ra vụ cưỡng dâm. Tất cả mọi người hãy đến hiện trường ngay lập tức!”



Tư Tư kinh ngạc ôm miệng. Khi cô quay đầu, Hàn Trầm đã đứng dậy, ném mẩu thuốc xuống đất và lao ra ngoài.