Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 102 : Hôn lễ (Thượng)

Ngày đăng: 03:30 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim



~ Vì cái gì bây giờ còn hôn lưỡi ~



Tòa nhà cao chọc trời màu xám cũng giống như quốc gia của nó, trầm ổn mà lại nghiêm trang. Trong phòng hội nghị cao nhất, từ sáng sớm đã tụ tập mấy trăm phóng viên, nhân viên bận rộn, làm một vài công tác chuẩn bị khai mạc hội nghị cuối cùng. Cảnh sắc Frankfort rất đẹp, nhưng đối với những người tham dự hội nghị tài chính lần này mà nói, hiển nhiên là có chuyện quan trọng cần để tâm hơn là phong cảnh.



Bao gồm cả Augustine.



Bên cửa sổ sát đất trong phòng khách sạn nhìn ra ngoài, thi thoảng lại có máy bay xẹt qua không trung. Người và xe trên ngã tư đường đều vội vội vàng vàng, trong không khí sương mù mênh mông, dường như có chút hơi lạnh miên man.



“Muốn uống một ly hay không?” Augustine hỏi.



Dạ Phong Vũ hoàn hồn: “Không cần, cám ơn.”



“Từ giờ đến khi bắt đầu hội nghị còn sáu tiếng, giờ mới bảy giờ.” Augustine ngồi bên cạnh cậu, “Đang nhìn cái gì?”



“Khí chất của Frankfort hình như rất giống anh.” Dạ Phong Vũ lùi về phía sau lười nhác tựa vào lòng anh.



“Truyền thông cũng nói anh hẳn là phải sinh ra ở Đức, cũ kĩ, nghiêm cẩn, phần lớn thời gian cũng không nói cười cẩu thả.” Augustine cầm tay cậu, “Nhưng thành phố này cũng có một mặt lãng mạn của riêng nó.”



“Em biết.” Dạ Phong Vũ xoay người cười, “Cho nên mới nói giống anh.”



Augustine cúi đầu cọ cọ chóp mũi cậu: “Đừng sợ, anh sẽ luôn bên cạnh em.”



Tới gần trưa, Trình Hạ ngồi trên thảm chống cằm, nhìn Phillip lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình.



“Tôi biết trong lòng cậu, nhất định là Augustine đẹp trai nhất. Nhưng đồng thời cậu cũng không thể không thừa nhận, tôi cũng vô cùng anh tuấn.” Phillip thay xong chính trang, dựa vào tường bày ra tư thế thâm trầm.



“Anh thật sự mặc quần lót Bọt biển cục cưng.” Trình Hạ tạm thời không thể đuổi hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu ——- bởi vì tốc độ thoát quần của đối phương thật sự quá nhanh, né tránh không kịp.



“Tôi còn có Batman với Gia đình Simson nữa, cậu có muốn xem không?” Phillip tràn ngập chờ mong.



Chuột chũi nhỏ trầm mặc đứng lên, trầm mặc xoay người, trầm mặc đi ra ngoài, dùng hành động thay cho câu trả lời.



Phillip huýt sáo, vui vẻ vặn vẹo cái mông trước gương.



Phòng bên cạnh, Augustine giúp Dạ Phong Vũ thắt cà vạt, sau đó hôn trán cậu oán giận: “Thật không muốn để đám cổ hủ không ra gì kia được nhìn em.”



“Nên xuất phát.” Phillip gõ cửa nhắc nhở.



“Chuẩn bị tốt chưa?” Augustine hỏi.



Dạ Phong Vũ gật đầu: “Ừ.” Cửa mở ra, Phillip cười tươi roi rói lui về sau hai bước, để tránh lại bị đánh ——- tuy rằng không có lí do, nhưng anh trai đánh em trai cho tới bây giờ luôn không cần lí do, “Hai mươi phút sau đến hội trường.”



Xe đen có rèm che chạy nhanh trên đường, chạy về phía tòa nhà cao chọc trời ở trung tâm thành phố.



Hai bên lối vào, các phóng viên đã sớm bày thiết bị sẵn sàng đón người. Hội nghị lần này diễn ra trong mười ngày, bởi vì lúc trước vẫn có một ít tiếng gió lộ ra, cho nên giới truyền thông đang đoán, Augustine sẽ giải quyết liên minh ngân hàng đối thủ làm khó dễ như thế nào.



Thời gian tới gần, người tham dự cũng dần đến. So với phóng viên giải trí, trọng điểm quay chụp của phóng viên tài chính đơn giản hơn rất nhiều —– dù sao các nhân vật ở đây vĩnh viễn sẽ không làm lố, cũng không có khả năng ngã sấp xuống thảm đỏ, hơn nữa phần lớn còn là khuôn mặt cứng ngắc, ánh mắt khắc nghiệt. Ngoài ông trùm tài chính tiếng tăm lẫy lừng, chỉ có khi người thừa kế trẻ tuổi anh tuấn xuất hiện, mới có thể dẫn tới một loạt tiếng bấm máy chụp hình liên tiếp.



Lại một chiếc xe có rèm che dừng lại, phóng viên nhận ra là xe của Augustine, vì vậy đều nâng dụng cụ lên điều chỉnh phương hướng, chuẩn bị ghi lại toàn bộ hành trình. Cửa mở ra, Phillip bước xuống xe đầu tiên, trước sau như một sức sống bắn ra bốn phía tươi cười dào dạt, cho dù mặc tây trang màu đen, áo sơ mi lộ ra ngoài cũng là màu sắc rực rỡ như là đến từ Hawaii. Mà phía sau anh ta, còn có một cậu con lai tóc đen, nhìn qua nhiều nhất chỉ mới hai mươi tuổi, cầm trong tay một tập văn kiện, phỏng đoán thân phận chắc là trợ lí, nhưng hình như lại giống như ngôi sao điện ảnh mới xuất hiện hơn ——- hơn nữa tuổi có phải là hơi nhỏ quá không?



“Tôi căng thẳng.” Trình Hạ nói nhỏ.



“Cậu có thể lựa chọn té xỉu.” Phillip lập tức trả lời, “Tôi lúc nào cũng có thể đón được cậu, giống như tình tiết kinh điển trong phim điện ảnh vậy.”



“Câm miệng!” Trình Hạ tạm thời buông tha việc nói chuyện với anh ta.



Vệ sĩ nho nhã lễ độ mở cửa xe ra: “Augustine tiên sinh.”



Tiếng bấm máy rộ lên, tuy rằng là phóng viên tài chính, nhưng cũng sẽ có nhu cầu giải trí —— hội nghị lần này Adams cũng sẽ tham gia, tuy rằng Catherine hình như đã có người yêu mới, nhưng có chuyện bát quái trước mặt, mọi người hiển nhiên cũng chỉ biết lựa chọn chú ý đến phần mà mình cảm thấy hứng thú. Cho nên gần như tất cả mọi người đều rất chờ mong, hai người ở hội trường sẽ giao phong như thế nào.



Augustine xuống xe, chỉnh sửa lại áo một chút, nhưng không có bước trên thảm, mà là hơi hơi xoay người, hình như nói gì đó với người trong xe.



Dạ Phong Vũ nhìn anh.



“Mọi người đều đang đợi em.” Augustine vươn tay về phía cậu, giọng rất ôn nhu.



Dạ Phong Vũ cười cười, nắm tay anh bước ra khỏi xe.



Ánh nắng chiếu qua tầng mây, ấm áp soi vào hai người. Augustine nắm tay cậu, cùng đi trên lối vào tòa nhà, nhìn như đã rất quen thuộc. Phóng viên bị ngơ một chút, cuối cùng cũng phản ứng là đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì vậy sau tiếng kinh hô nho nhỏ, đèn loáng thoáng gần như một giây cũng không ngừng, cho đến khi bóng dáng hai người biến mất ở cuối cầu thang, mới thả cánh tay đau nhức xuống hai mặt nhìn nhau.



Ngay cả khi dưới tầm ngắm gần của máy ảnh SLR***, ngũ quan con lai cùng dáng người vẫn hoàn mĩ đến không thể soi mói. Rất nhanh chóng đã có người nhận ra cậu là ai, vì thế hiện trường lại như trong dự kiến mà ồ lên ——— là diễn viên nam từng đóng phim tình sắc?



“Năm tiếng nữa là tiệc tối, em có thể ở trong phòng nghỉ chờ anh.” Augustine hôn trán cậu, “Ở lại đây chờ lát nữa gặp.”



“Ừ.” Dạ Phong Vũ gật đầu, đứng ở cửa, nhìn theo bóng anh đi vào phòng hội nghị.



Mấy vị lão thành ngồi bên bàn hội nghị thở hổn hển.



“Không giống phong cách của cậu.” Adams nhỏ giọng trêu ghẹo.



“Bởi vì căn bản là tôi không định tới tham gia cái hội nghị này.” Augustine ngồi xuống, “Nếu đã đến, ít nhất nên làm vài việc vì chính mình.”



“Jonathan có vẻ sắp ngất rồi.” Adams nâng cốc nước lên che đi vẻ vui sướng khi người gặp họa.



“Bác sĩ tư nhân của tôi ở ngay ngoài cửa, lúc nào cũng có thể đưa ông ấy đến bệnh viện nhận trị liệu điện giật.” Augustine tựa lưng vào ghế, “Miễn phí.”



“…….” Vẻ mặt của Adams là một lời khó nói hết, ước chừng qua năm phút, mới nhịn cười được, “Tôi thật chờ mong được thấy cảnh tượng như vậy phát sinh.”



Mà trên internet, giờ khắc này đã sôi trào, bản tin tài chính hiếm khi thấy thuộc tính giải trí, vô số cư dân mạng chen chúc tới, nhìn ảnh Augustine và Dạ Phong Vũ cùng nắm tay mà khiếp sợ vô cùng, cảm thấy thật sự quá mức tưởng tượng. Mà ở giới giải trí trong nước, fan cũng là trăm tiệu lần không nghĩ tới, một hội nghị tài chính ở châu Âu cực kì xa xôi vừa nghe đã thấy rất nhàm chán, sẽ trực tiếp làm cho chính mình từ nay về sau không còn ông xã!



Không có ông xã chuyện này, vừa nghe đã thấy ngược thảm thiết.



Trong ảnh Dạ Phong Vũ cười tươi như ánh mặt trời, trước sau như một gợi cảm lại mê người, Mà Augustine bên cạnh cậu mặc dù hơi nghiêm túc quá mức, nhưng chỉ cần mỗi lần ánh mắt hai người đối diện nhau, lập tức sẽ có một loại khí chất không đồng dạng như vậy xuất hiện, yêu thương hoặc là sủng nịch, so với bất kì bộ phim nào đều chân thật hơn, rồi lại thật sự rất không thật.



Lịch sử gia tộc Augustine bị truyền lên mạng trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa với sự gia nhập không ngừng của cư dân mạng mà hướng phát triển lại đi chệch quỹ đạo, nghe có vẻ như nhân vật chính quả thực là có một phần ba tài sản của thế giới. Phóng viên giải trí cũng vọt vào văn phòng mình, thậm chí không kịp đánh răng rửa mặt, vận tốc ánh sáng mà thống kê từ khi Dạ Phong Vũ vào nghề cho đến nay, là giai đoạn nào có thể phát sinh quan hệ với Augustine, cuối cùng lại phát hiện thật ra mối quan hệ này cũng không phải là hoàn toàn kín đáo, nhưng vẫn không có ai phát hiện được một lần duy nhất Phillip bị Cẩu Tứ Mao chụp được suýt nữa thì bại lộ đó, nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì.



Tuy rằng không có ông xã, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng cạnh tranh không nổi tổng tài bá đạo, vì thế fan vừa ở trên mạng anh anh anh, vừa dùng vận tốc ánh sáng tải hết hình ảnh thân thể tốt đẹp trên apps về, để tránh việc bị gỡ bỏ đi, dù sao đó cũng là gia tộc xa xưa đến từ châu Âu, vừa nghe đã thấy phi thường ít ham muốn, vả lại độc tài, vả lại đáng sợ.



Giới tài chính cũng chấn động không nhỏ, trước đó, gần như tất cả mọi người đều không nghĩ đến, một Augustine vẫn cấm dục lại lạnh lùng, giống như trời đông giá rét, cuối cùng sẽ lựa chọn ở bên một người đàn ông...... Hơn nữa còn là một nam diễn viên từng quay phim tình sắc.



Cùng lúc đó mấy trăm phong thiệp mời cũng được đưa đến tay tân khách, đảo nhỏ nơi sắp cử hành hôn lễ cũng được bố trí kịp thời sau đó cho công bố, cung điện xa xưa chìm trong ánh mặt trời cùng hoa hồng, tuy rằng còn chưa hoàn toàn thành hình, nhưng có thể thấy được là ở đây sắp cử hành một hôn lễ long trọng.


“Em nghe anh giải thích.” Thẩm Hàm lập tức xua tay, “Chuyện không phải như em nghĩ.”



“Em không nghe.” Trình Hạ đứng lên nhanh chóng cáo từ, “Chờ ngày kia hôn lễ kết thúc, anh lại nói cho em!” Nếu không một việc vốn vô cùng đơn giản, càng khẩn trương thì càng loạn, loại chuyện như ăn nhẫn này nếu bị lây bệnh thì phải làm sao bây giờ.



Thẩm Đô Đô trơ mắt nhìn cậu chạy đi, vô cùng oan uổng.



Sao lại có thể như vậy, anh thật sự không có ăn.



Khách khứa lần lượt đến, trên đảo càng lúc càng náo nhiệt. Đêm trước hôn lễ, toàn thể nhân viên làm việc suốt đêm, khách mời và phóng viên truyền thông cũng dậy rất sớm, trang điểm lựa chọn lễ phục, chuẩn bị đến bãi biển.



“Ngủ thêm hai tiếng.” Augustine nằm lên người cậu, cúi đầu hôn chào buổi sáng, “Sau đó quản gia sẽ đến đón em.”



Dạ Phong Vũ gật gật đầu: “Ừ.”



“Lát nữa gặp lại.” Augustine lại lưu luyến hôn một cái, mới đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.



Trải qua một đêm làm việc, cả hòn đảo đều bị bao trùm bởi một màu đỏ của hoa hồng. Trình Hạ bận đến choáng váng, vất vả lắm mới có thể về phòng nghỉ tạm một chút, nhưng không kịp uống xong cốc nước, đã bị Phillip kéo sang phòng khác.



“Tôi mệt gần chết.” Trình Hạ hữu khí vô lực.



“Cho nên phải đi xem một ít kích thích gì đó.” Phillip mặt mày hớn hở.



Trình Hạ lập tức cảnh giác: “Thu cái biểu tình dâm đãng của anh lại.”



“Tuyệt đối là kinh hỉ.” Philip xắn tay áo lên.



“Phải nói trước, không ai có hứng thú đối với quần lót hoạt hình của anh.” Trình Hạ tiêm một mũi phòng ngừa.



“Chỗ nào cũng là camera, cậu lại cho rằng tôi có thể khoe quần lót!” Phillip thực chịu đả kích.



“Vậy thì là cái gì?” Trình Hạ hỏi.



Phillip xốc khăn trải bàn lên, lộ ra một chú chuột chũi thật lớn bằng pha lê ôm quả thông, tỏa sáng rạng rỡ.



Trình Hạ: “…..”



“Thế nào, tôi đặc biệt đặt cho cậu đó, hôm nay vừa đưa đến.” Phillip rất đắc ý, “Cùng nhãn hiệu với nhẫn cưới của Augustine.”



Trình Hạ cảm thấy, cậu có khả năng sẽ nhận được tất cả các thể loại quà tặng kì quặc trên thế giới này.



Kate phu nhân rất thích Thẩm Hàm, còn đích thân làm bánh ngọt cho cậu.



“Cám ơn ngài.” Thẩm Đô Đô cười tủm tỉm, cất túi áo đi tìm Nhạc Nhạc.



“Vì sao cậu đi đến đâu cũng muốn đồ ăn thế?” Phương Nhạc Cảnh bị chấn động một chút.



“Tớ cũng không biết.” Thẩm Hàm phồng má, nhìn xung quanh, “Cả bánh cưới mà cũng phải phái vệ sĩ trông sao?”



“Bởi vì sợ cậu ăn vụng.” Phương Nhạc Cảnh lập tức trả lời.



Thẩm Hàm lập tức tan nát cõi lòng như bã, thật sao.



Trong phòng nghỉ, Dạ Phong Vũ gác hai chân lên sô pha, đang lật sách cho qua thời gian.



“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi.” Augustine đi vào.



“Bên ngoài có vẻ rất náo nhiệt.” Dạ Phong Vũ lười biếng chìa tay cho anh.



“Em bình tĩnh đến như là đi tham gia hôn lễ của người khác.” Augustine ôm cậu dậy.



“Bởi vì anh không cho em ra ngoài.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ anh.



“Bởi vì hôn lễ còn chưa bắt đầu.” Augustine trả lời như là đương nhiên, “So với bánh cưới bị trộm, anh còn lo em bị người ta bắt đi hơn.” Cho nên vẫn là ở lại trong phòng thì an toàn hơn.



Trên sô pha có hai ba bản mô tả tuyến du lịch — sau hôn lễ, hai người sẽ đi thẳng đến Nam Cực. Dạ Phong Vũ chính là đang nhìn hạng mục công việc cần chú ý cho chuyến đi này.



“Tony nói là trong khu du lịch, có một con chim cánh cụt thường xuyên bị đánh.” Augustine nói, “Anh tính toán bắt nó mang về lâu đài.” Sau đó gọi là Philip 2. 0.



Philip 1. 0 ở hội trường tiệc cưới đánh một cái hắt xì lớn.



MOKA vui vẻ chạy qua chạy lại giữa đám đông, điên cuồng như là mình kết hôn vậy. Elizabeth nằm trong hòm giữ ấm, lãnh diễm nhận sự tham quan của khách khứa, về phần Simba, thì là đang nằm trên nóc nhà xa xa nhìn về phía nhân loại, coi thưởng vả lại lãnh khốc.



“Gâu gâu gâu!” MOKA nhiệt tình bổ nhào vào Thẩm Hàm.



“A!” Một tiếng hét kinh hãi, khay đồ ngọt trên tay cậu bay ra, Trình Hạ nhanh chóng vọt đến, Adams nghe tiếng cười tươi rói quay lại, vừa lúc bị bụp lên mặt.



……



……..



……………..



Năm phút sau, MOKA tạm thời bị nhốt vào lồng sắt của Simba, cụp đuôi ủ rũ.



Simba đi từ trên nóc nhà xuống, chậm rãi chen vào lồng sắt, dùng chân trước đè đầu chó lớn.



MOKA còn đang kêu ư ử.



Simba nhắm mắt lại, bắt đầu chợp mắt ngủ gật, hoàn toàn không để ý móng vuốt đang bị chó lớn gặm.



Vài phút sau, chó lớn ngáp dài, cũng nhắm mắt lại từ từ ngủ, lựa chọn quên đi tai họa vừa giáng xuống.



“Nếu chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể xuất phát.” Trong phòng nghỉ, Augustine vỗ vỗ người trong lòng, “Còn năm phút nữa sẽ bắt đầu hôn lễ.”



“Kiss.” Dạ Phong Vũ ngẩng đầu.



Augustine nâng cằm cậu lên, in xuống một cái hôn môi ngắn ngủi, “Còn lại để dành đến tối.”



Trình Hạ vừa đến cửa nghe được những lời này, vì thế nhét tay vào túi bình tĩnh xoay người muốn chạy, kết quả bị Phillip xách trở về.



“Em không muốn quấy rầy nhưng mà… thời gian đã rất gần rồi.” Phillip cươi tươi, “Ít nhất mười lăm phút trước quản gia đã nhắc nhở qua.” Vì sao đến giờ còn chưa xuất phát, mà lại còn hôn lưỡi trên sô pha. Có thể có chút quan niệm về thời gian hay không, loại trạng thái lười biếng này là sao, mọi người đều rất sốt ruột a!



“Đi thôi.” Dạ Phong Vũ kéo Augustine đứng dậy, đáy mắt tràn ngập ý cười, “Chúng ta đi kết hôn!”