Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 105 : Lạc thú của hôn nhân
Ngày đăng: 03:30 19/04/20
Edit & Beta: Cafesvictim
~ Đây là quyền lợi pháp luật trao cho anh ~
Nhà băng được dựng trên một cánh đồng tuyết ở chỗ khuất gió, nóc nhà phủ cỏ khô thật dày. Phòng rất hẹp, giường làm từ da thú và cỏ khô, tuy rằng đơn sơ, nhưng ngồi lên cũng không lạnh.
Augustine nhìn xung quanh một chút, đánh giá chân thực: “Rất đặc sắc.”
“Nếu bây giờ anh hối hận, chúng ta có thể trở về du thuyền.” Dạ Phong Vũ ngồi bên giường nhìn anh.
“Thi thoảng thử một buổi cũng không sao.” Augustine đặt áo măng tô xuống bên cạnh, “Chỉ cần không phải năm nào em cũng muốn đến đây ở mấy tháng.”
“Phòng rách cũng có cái lạc thú của phòng rách.” Dạ Phong Vũ rót trà trong cốc giữ ấm cho anh.
“Lạc thú của anh không ở chỗ phòng ở.” Một tay Augustine bóp mông cậu kéo về phía mình, “Mà là ở em.” Đây cũng là một trong những điểm tốt mà hôn nhân mang lại —— lúc nào cũng có thể thích làm gì thì làm, so với trước khi kết hôn, đương nhiên là nhiều hơn một chút, lời cam kết đã được nhà nước thừa nhận.
Đêm dài người tĩnh, hai người chen chúc trong một cái túi ngủ, ngây thơ chơi trò bắt ngón tay nhau.
“Mấy lần.” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Mười hai.” Augustine nhanh chóng trả lời.
“Mười bốn.” Dạ Phong Vũ sửa lại.
“Anh không nghĩ là ngay cả cái này anh cũng đếm không chính xác.” Augustine bất mãn.
“Chính là mười bốn!” Dạ Phong Vũ nhấn mạnh.
“…….” Augustine vẻ mặt lãnh khốc thỏa hiệp, “Được rồi, mười bốn, em thắng.”
Dạ Phong Vũ cười ôm lấy anh: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Augustine cài nút túi ngủ, “Chúc em mơ giấc mơ đẹp trong nhà băng.”
“Vậy nhất định phải có anh trong đó.” Dạ Phong Vũ chôn mặt trong ngực anh, lười biếng nhắm mắt lại.
Tay Augustine nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, một chút buồn ngủ cũng không có.
Tuy rằng đích thật là một gian phòng ngủ rất không ra gì, nhưng bởi vì đây là tuần trăng mật, cho nên mọi thứ đều trở nên mới lạ và đáng chờ mong. Trước đó, Augustine cho tới bây giờ đều xem hôn nhân như một cái cam kết, thậm chí một loại thủ đoạn, để cho tình nhân nhỏ của mình không bị khuyết thiếu cảm giác an toàn, để cho hai người đang yêu nhau ở vào trạng thái an toàn, chứ không hơn. Nhưng sau khi kết hôn, lại phát hiện thì ra hôn nhân không chỉ thể hiện lời hứa cùng với sự chuyển biến thái độ của mình, mà còn nhiều hơn nữa ——– mỗi sáng sớm hay đêm khuya, nhìn thấy người bên cạnh mình, trong lòng đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc không gạt đi được. Như là ngọn lửa trong ngày đông giá rét, cũng như là sau khi đi qua con đường gập ghềnh, đột nhiên xuất hiện một căn nhà gỗ nhỏ thuộc về chính mình.
“Năm nay bà ấy năm mươi sáu tuổi.” Trình Hạ sâu kín nhắc nhở.
“Hoàn toàn không thành vấn đề.” Philip run run cơ ngực, “Cậu phải tin tưởng mị lực của tôi.”
Tâm trạng Trình Hạ thực phức tạp.
Sau những nỗ lực không ngừng của nhân viên nhà hàng, Ngô phu nhân cuối cùng cũng nhận lời, chấp nhận phía quản lí nhà hàng gặp mặt giải thích.
“Anh xác định có thể đi?” Trình Hạ lại hỏi thêm một lần.
“Đương nhiên, năm mươi sáu tuổi hoàn toàn không là vấn đề, đều là quý cô xinh đẹp.” Philip chỉnh cà- vạt, “Danh thiếp của tôi đâu?”
Trình Hạ rút ra đưa cho anh.
“Ngô Lợi Phổ?” Philip vui vẻ, “Tôi thích cái tên mới này.”
“Đều họ Ngô, không chừng hai bên có thể thân thiết một chút.” Lí do của Trình Hạ thực đầy đủ.
Philip vẻ mặt như gió xuân, ngồi xuống đối diện khách hàng khiếu nại.
“Cậu là quản lí nhà hàng?” Ngô phu nhân đối với ngoại hình tóc vàng mắt xanh của cậu rất nghi hoặc.
“Tôi là chủ đầu tư, đúng lúc đến đây thị sát.” Philip đưa danh thiếp qua, “Thật đáng tiếc cho đã mang đến trải nghiệm không thoải mái cho ngài, có lẽ có chút hiểu lầm bên trong, nhưng nhà hàng chúng tôi nhất định sẽ không cố ý bán ra đồ quá hạn.”
“Cậu là...... Chủ tịch?” Ngô phu nhân đeo kính viễn thị xem danh thiếp.
“Đúng.” Philip dùng vẻ cao ngạo của Augustine gật đầu.
Ngô phu nhân vừa cẩn thận đánh giá anh nửa ngày, sau đó bỏ qua vẻ mặt lạnh lùng, tươi cười hòa ái thân thiết: “Kết hôn chưa?”
Trình Hạ: “......”
Nửa tiếng sau, Phillip đàm phán trở về, không chỉ có không tốn một đồng tiền đã làm cho Ngô phu nhân hủy bỏ khiếu nại, thậm chí còn suýt nữa bị mời đi ăn tối cùng gia đình.
“Phiền toái thứ nhất giải quyết.” Philip dựa vào tường bày ra dáng Pose tiêu sái, “Còn nữa không?”
Trình Hạ sùng bái vô cùng, đưa tất cả tài liệu tồn đọng lại cho anh ta.
Không nên lãng phí a….