Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 20 : Đến muộn một bước
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Edit & Beta: Cafesvictim
– Chúng ta có thể đến thăm Ranto tiên sinh –
Phòng tắm thoang thoảng hương tinh dầu cam ngọt, độ ấm của nước trong bồn tắm mát xa cũng vừa phải, Augustine xoa huyệt thái dương, tựa lên thành bồn nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng tinh thần đầy lo âu của mình một chút.
Điện thoại rung ong ong, màn hình hiển thị là Phillip: “Em vừa nghe được một tin tức.”
“Chuyện gì?” Augustine thờ ơ hỏi.
“Ngày kia chị dâu sẽ đi núi tuyết.” Phillip trả lời.
“Cho nên?” Augustine cũng lười sửa lại cho đúng hai chữ “chị dâu” này.
“Cho nên chẳng lẽ anh không muốn gọi điện thoại? Dù sao cũng là núi tuyết đó.” Phillip ân cần khuyên bảo thiện chí, giọng điệu có vẻ tràn ngập yêu thương cùng kiên nhẫn, trên thực tế là rất muốn thò tay vào trong ống nghe, kéo áo Augustine điên cuồng giật —- khi đối diện với tình cảm, anh quả thực trì độn đến bi thảm.
“Nửa đêm mày gọi điện thoại đến chỉ vì việc này?” Augustine nhíu mày.
“Chẳng lẽ không đủ?” Phillip hỏi lại, sau đó cường điệu, “Cho dù chỉ là bạn bè bình thường, cũng nên biểu đạt quan tâm.” Huống gì quan hệ giữa các anh còn không có bình thường.
Augustine trầm mặc.
Phillip rất kiên nhẫn, nhất định muốn đợi câu trả lời.
Sau đó cậu đã bị ngắt máy.
Phillip: “…..”
Phillip: “…..”
Phillip: “…..”
“Anh họ!” Trong khu cắm trại bên ngoài núi, Trình Hạ đã lo lắng ba bốn ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy người, quả thực suýt nữa kích động khóc lên, kéo anh xoay qua xoay lại, “Có bị thương không?”
“Đương nhiên không.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ đầu cậu, “Trước hết báo bình an cho mọi người, sau đó chúng ta đến Stockholm*** nghỉ ngơi vài ngày.”
“Không về nước sao?” Trình Hạ hỏi.
“Nhiệm vụ quay phim lần này còn chưa hoàn thành, tổ quay phim cần tìm một nơi thay thế.” Dạ Phong Vũ nói, “Công ty chắc là sẽ điều chỉnh kế hoạch, trước hết chưa biết thế nào, mấy ngày này coi như nghỉ phép.”
Mọi người đối với việc này cũng không có ý khác, bởi vậy chỉ chuẩn bị một chút, liền tập thể leo lên xe tư nhân của Los, rời khỏi núi tuyết thẳng tiến Stockholm.
Năm tiếng sau, Augustine sắc mặt lãnh khốc, xuất hiện tại khu quản lí núi tuyết.
“Đã được người khác đón đi?” Phillip khiếp sợ, “Ai?”
“Los tiên sinh, một trong những người thừa kế của gia tộc Ranto.” Người phụ trách khu quản lí trả lời, “Mấy giờ trước lái trực thăng vào trong núi, đón Dạ Phong Vũ tiên sinh ra. Anh ta là người đam mê thể thao ngoài trời đã nhiều năm, sở hữu đội cứu hộ tìm kiếm đứng đầu thế giới.”
Phillip đưa ánh mắt vô tội nhìn về phía Augustine: “Làm sao bây giờ?”
Augustine tựa lưng trên ghế, vẻ mặt lạnh như băng.
“Hay là chúng ta cũng đến tiếp kiến gia tộc Ranto?” Phillip tiếp tục đề nghị.
Augustine vẫn trầm mặc, coi như chấp nhận. Vì thế Phillip vắt hết óc, nhanh chóng nghĩ ra một lí do bái phỏng hợp lí – vì hợp tác kinh doanh đồng hồ năm sau.
Lão tiên sinh Ranto đã hơn bảy mươi tuổi nghe tin, cảm thấy rất là kinh ngạc: “Augustine?”
“Đích thật là anh ta.” Quản gia cẩn thận lật bản ghi chép, “Còn nói nếu ngài không ngại, sáng mai sẽ đến, hy vọng không quá thất lễ.”
“Gia đình ta thực rất vinh hạnh.” Lão tiên sinh Ranto chống ba toong, run rẩy đứng lên, “Đương nhiên, chuyện thật bất ngờ, ta nên chuẩn bị cho tốt.”