Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 23 : Đêm nay muốn ở lại không
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
– Anh sẽ không cho rằng đã như vậy rồi mà tôi còn không tỉnh lại chứ –
“Muốn đi Thụy Sĩ?” Khi vừa nghe tin này, Phillip đầu tiên là khó hiểu, vất vả lắm mới đuổi theo được đến Stockholm, chẳng lẽ không nên bổ sung một cái tuần trăng mật, vì sao lại còn muốn đi.
“A, khéo vậy!” Trình Hạ thế nhưng lại thật kinh hỉ, “Anh họ cũng phải đi Thụy Sĩ!”
Đi Thụy Sĩ hay lắm! Phillip tỉnh ngộ, cười tươi roi rói nói: “Em đi chuẩn bị.”
Augustine khẽ gật đầu, lãnh khốc như quốc vương trở về phòng ngủ.
Bởi vì bệnh cảm còn chưa có khỏi hẳn, cho nên sau khi Dạ Phong Vũ ăn sáng xong, lại nằm trên giường nghỉ ngơi, nhìn có chút ỉu xìu.
“So với tối qua đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Augustine ngồi bên giường, kiểm tra độ ấm trên trán cậu.
“Ừ.” Dạ Phong Vũ xoay màn hình điện thoại về phía anh, “Nhìn MOKA này.”
Chó lớn hoan hỉ vui mừng, đang lăn lộn trên cỏ, còn chụp ảnh chung với các bạn nhỏ. Ba phút sau, Augustine nói: “Thực ngốc.”
“Ngay cả chủ tiệm thú cưng cũng nói MOKA rất thông minh.” Dạ Phong Vũ cất di động đi, “Tôi còn mua cho nó thịt khô vị mới.”
Augustine mặt không chút thay đổi: “Ừ.”
“Chờ một chút.” Dạ Phong Vũ xốc chăn lên xuống giường.
Augustine nhíu mày: “Trở về nghỉ ngơi.”
“Cho anh xem cái này.” Dạ Phong Vũ thành thục đào góc va li một chút, sau đó trở về bên giường, nắm tay chìa đến trước mặt Augustine.
“Kinh hỉ của ảo thuật gia?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ mở tay ra, là móc chìa khóa MOKA phiên bản hoạt hình*, mặc đồ tiểu quái thú, mà người đang dắt nó nhìn cũng có chút quen mắt.
(*Gốc: “Q 版”)
Augustine: “………”
“Là anh và MOKA.” Dạ Phong Vũ đặt móc chìa khóa trong tay anh, “Tặng anh.”
“Là tranh của cậu?” Lần đầu tiên Augustine nhận được loại quà kiểu này.
“NO, là fan siêu cấp của anh, tôi cũng có một cái.” Dạ Phong Vũ cười.
“Món quà rất đáng yêu.” Augustine cất móc khóa vào ví tiền, “Có điều cậu cần nghỉ ngơi.”
Phillip nghe tin thì rất là vui mừng.
Trình Hạ lại trợn mắt há mồm: “Augustine tiên sinh muốn nghỉ trong phòng anh họ?”
“Điều này rất tốt.” Phillip khoác vai cậu, “Đi thôi, Chuột chũi nhỏ, chúng ta đi uống một ly.”
Trình Hạ: “…………”
Phillip bình tĩnh: “Là Los nói cho tôi biết biệt danh mới của cậu.”
Sau khi tắm xong, Augustine tựa vào bên cạnh cậu, giơ tay chỉnh thấp đèn ngủ: “Đầu còn nhức không?”
“Có một chút.” Dạ Phong Vũ ngáp, “Nhưng không sao.”
Augustne vươn tay, nhẹ nhàng giúp cậu xoa ấn huyệt thái dương.
Dạ Phong Vũ nhìn anh cười: “Cám ơn.”
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
Ngọn đèn mờ nhạt, trong chăn là mùi sữa tắm, cùng với độ ấm thân thể cao hơn bình thường của đối phương. Ngón cái Augustine không tự giác đi theo huyệt thái dương hạ xuống, trực tiếp dừng ở bên môi, nhẹ nhàng chà xát.
Dạ Phong Vũ chớp chớp mắt, có chút khó hiểu nhìn anh.
Augustine nâng cằm cậu lên, ánh mắt si mê.
“Muốn hát ru sao?” Dạ Phong Vũ đột nhiên hỏi.
Augustine: “……….”
“Đùa thôi, biết anh nhất định sẽ không.” Dạ Phong Vũ lui vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, “Ngủ ngon, nhà tư bản.”
Augustine cười cười, giúp cậu kéo chăn xuống một chút: “Ngủ ngon, tiểu Cookie.”
Sau nửa đêm, Augustine bừng tỉnh từ trong giấc mộng tràn đầy tình dục, đại não có hơi hỗn loạn.
Dạ Phong Vũ khẽ nhíu mày, miệng than thở một câu không rõ, sau đó liền chui vào lồng ngực anh. Áo ngủ rơi xuống đầu vai, thân thể trẻ tuổi nửa kín nửa hở ở dưới ánh đèn, giống như được hạ một loại ma chú cấm kị nào đó.
Augustine vươn tay ôm lấy cậu, dục vọng trong mộng vốn chưa tiêu tán lại một lần nữa cuồn cuộn trào dâng, lại không muốn cứ vậy mà buông tay. Đôi môi nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu, sau đó một đường trằn trọc, lướt qua vành tai và sườn mặt, xuống đến hõm cổ lưu luyến không muốn rời.
Dạ Phong Vũ thở dài, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu anh: “Anh sẽ không cho rằng đã như vậy rồi mà tôi còn không tỉnh lại chứ?”