Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 43 : Chuyện này giao cho anh là được
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
~ Quà mừng năm mới ~
Giường lớn trong phòng ngủ bừa bãi, Dạ Phong Vũ luồn cà vạt qua thanh sắt, trói hai tay của anh vào đầu giường.
“Sau đó thì sao?” Augustine hào hứng hỏi.
“Nhắm mắt lại.” Dạ Phong Vũ cắn tai anh.
Augustine rất phối hợp.
Đầu lưỡi mềm mại lượn quanh châm lửa thân thể, giống như có dòng điện chạy qua. Hai mắt Augustine tràn đầy tơ máu, lý trí dần dần bị tình dục cắn nuốt, Dạ Phong Vũ lại cúi người nhặt áo ngủ lên, khoác lên người mình.
Augustine hơi hơi không vui.
Dạ Phong Vũ ngồi trên đùi anh, áo ngủ hạ xuống một bên vai, hơi thở ấm áp đủ để hòa tan đêm đông: “Muốn không?”
Bản năng Augustine muốn vùng vẫy một chút, lại ảo não phát hiện, mình hình như chỉ có thể ở trạng thái bó tay hết cách này, bị động nhận lấy tất cả sự khiêu khích và trêu chọc của cậu.
Một tay Dạ Phong Vũ tiến vào trong áo ngủ của mình, răng nanh cắn môi dưới, đáy mắt ngây thơ vô tội lại gợi cảm phóng đãng.
Augustine cắn răng: “Cởi ra!”
Dạ Phong Vũ hơi ngửa đầu, hoàn toàn không đáp lời anh, như hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác sung sướng.
Thân thể dưới lớp áo ngủ như ẩn như hiện, máu toàn thân Augustine gần như bị thiêu đốt sạch sẽ, hai tay giật mạnh một cái, xé rách cà vạt phiền phức kia vứt đi.
“Anh phạm quy.” Bị đè trên giường, ngón tay Dạ Phong Vũ lướt qua cái mũi thẳng kia, như cười như không nhìn anh.
“Người phạm quy hình như là em.” Augustine cởi đai lưng áo ngủ ra, trói hai tay cậu lại ở phía sau, “So ra mà nói, anh càng thích món quà năm mới như thế này hơn.”
………
Tiếng chuông giao thừa và tiếng pháo đồng thời vang lên, Trình Hạ phóng xong cây pháo hoa cuối cùng, ngáp dài đi về ngủ.
“Hừm.” Phillip dán vào cửa phòng ngủ lầu hai, đang hết sức chăm chú nghe lén, còn chủ động nhường cho cậu một chỗ.
Trình Hạ: “……..”
Năm mới vừa đến, vì sao không thể làm mấy chuyện có ý nghĩa chứ!
Quả thực là hết cứu.
Sau nửa đêm, ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, Dạ Phong Vũ nằm trên giường thở dốc, tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt.
Augustine cởi đai lưng, nắm lấy cổ tay có vết hồng hồng của cậu, ôm cả người vào lòng: “Đã qua nửa đêm.”
“Chúc mừng năm mới.” Dạ Phong Vũ nặng nề buồn ngủ, nhìn vừa lười biếng lại vừa có lệ.
Augustine bật cười: “Em như vậy rất đáng yêu.”
Dạ Phong Vũ hé mắt ra một chút.
“Chúc mừng năm mới.” Augustine hôn trán cậu, “Muốn quà gì?”
“Cái gì cũng không muốn.” Cánh tay Dạ Phong Vũ vòng qua lưng anh, giọng khàn khàn, “Như bây giờ là tốt rồi.”
Augustine vuốt tóc cậu, lại chạm phải một vết sẹo nho nhỏ: “Chỗ này từng bị thương sao?”
“Nếu em muốn đi.” Augustine gian nan quyết định, “Anh có thể chấp nhận.”
Dạ Phong Vũ bật cười: “Lười lắm, trêu anh thôi.”
Augustine bất mãn, cúi xuống cắn cắn môi cậu.
Ở bên người mình thích, thời gian luôn trôi rất nhanh. Đến buổi tối thứ tư, Dạ Phong Vũ tựa vào lòng anh, trên mặt còn chút ứng hồng sau khi nhiệt tình.
“Nghỉ ngơi cho tốt.” Bàn tay Augustine mơn trớn tấm lưng trần trụi, nhưng không có ý tứ tán tỉnh, mà như là đang thật cẩn thận dỗ cậu vào giấc ngủ.
“Ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, còn chưa kịp đi vào giấc ngủ, di động lại rung lên.
“Muốn xem không?” Augustine ghé vào tai cậu thấp giọng hỏi.
Dạ Phong Vũ miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.
Augustine nhặt điện thoại của cậu dưới sàn nhà lên: “Hình như là từ Anh, dãy số rất lạ.”
Dạ Phong Vũ chôn mặt vào ngực anh.
“Giúp em tắt nhé?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ lắc đầu, nhưng cũng không có ý muốn tiếp máy.
Augustine trực tiếp ấn nút nghe.
“Thế nào, có suy nghĩ đề nghị của tôi chưa?” Vẫn là giọng của Bernal con.
Augustine trầm mặc không nói.
“Nếu như cậu còn tiếp tục kiên trì vô nghĩa như vậy, tôi cam đoan sẽ làm ra hành vi càng điên rồ hơn!” Bất mãn vì bị lơ, giọng Bernal con bén nhọn thêm vài phần.
“Ví dụ?” Giọng Augustine lạnh lùng đến không có một tia độ ấm.
Bernal con hơi sửng sốt, chần chờ nhìn ống nghe.
“Tôi không có đủ kiên nhẫn để do dự với cậu, chờ cậu hiểu rõ tiếp theo muốn nói cái gì, chúng ta lại nói chuyện cũng không muộn.” Augustine cúp máy, ném điện thoại sang một góc.
Dạ Phong Vũ không nói gì, cũng không có ngẩng đầu.
Tiếng chuông đêm ở xa xa vang lên, vang vọng trong không trung yên tĩnh.
“Muốn tắm không?” Augustine hỏi.
“Là Bernal con.” Dạ Phong Vũ nói.
“Nếu giờ em chưa muốn nói, có thể đợi đến ngày mai.” Augustine nắm tay cậu, “Nghỉ ngơi trước đã.”
“Hắn vẫn cho rằng em đang giữ một phần tài sản của lão Bernal.” Dạ Phong Vũ chậm rãi nói, “Hoặc là nói không phải em, mà là Hiểu Thần.”
“Một phần tài sản?” Augustine ôm cậu ngồi dậy.
“Nghe nói là một rương đầy châu báu, nhưng ai mà biết.” Dạ Phong Vũ hơi bất đắc dĩ, “Đã theo em rất lâu rồi, nhưng gần đây hình như càng có xu thế điên cuồng.”
“Chuyện này giao cho anh giải quyết là được.” Augustine vỗ vỗ cậu, “Đừng phiền lòng thêm nữa.”