Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 92 : Gương mặt quen thuộc trong câu lạc bộ
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Edit & Beta: Cafesvictim
~ Anh chỉ muốn nhìn một mình em ~
“Em cảm thấy Leon tiên sinh sẽ thích lễ vật kiểu gì?” Augustine hỏi.
“Ông ấy rất thích con ngựa vàng kia, như vậy là đủ rồi.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Còn về mẹ em, bà ấy vẫn luôn rất tán thưởng anh, nên không cần chuẩn bị quà nữa.”
“Tay không đi sẽ rất thất lễ.” Augustine vỗ lưng cậu, “Trước hôn lễ của chúng ta, anh không muốn xảy ra chuyện gì bất trắc.” Nói xong lại bổ sung một câu, “Đương nhiên, sau hôn lễ cũng không cho phép xuất hiện bất trắc.”
“Không có gì bất trắc.” Dạ Phong Vũ cọ cọ anh, “Bây giờ ngủ đi, không được nói nữa.”
“Được rồi, ngủ ngon.” Augustine hôn lên tóc cậu, tắt đèn đi nằm trong bóng đêm tiếp tục sự nghiệp suy tư về chuyện mua quà, còn nghĩ mãi cho đến hừng đông —– không chỉ không hề buồn ngủ, lại còn rất có tinh thần.
“Chào buổi sáng.” Ánh mặt trời nhỏ vụn rọi vào phòng ngủ, Dạ Phong Vũ lười biếng mở mắt, “Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ rưỡi, em có thể ngủ tiếp.” Augustine giúp cậu đắp chăn, “Nhưng anh thì phải dậy rồi, có một cuộc họp rất quan trọng.”
“Ừ.” Dạ Phong Vũ đặt cằm lên ngực anh, “Buổi tối cùng ăn cơm chứ?”
“Nếu mọi việc thuận lợi, hẳn là có thể.” Augustine đặt cậu dưới thân mình, “Hôn chào buổi sáng, sau đó anh thật sự phải đi.”
Tròng phòng ăn, Trình Hạ đang liều mạng ăn sandwich, hai bên quai hàm đều cố giương lên: “Tôi ăn xong trước, tôi thắng.”
“Oaaaa.” Phillip rất sảng khoái gật đầu, “Tôi thua.”
Trình Hạ lại uống sữa một hơi ùng ục ùng ục, sau đó còn không có kịp hưởng thụ niềm vui thắng lợi, thì đã phát hiện một chuyện rất quan trọng: “Tiền cược cũng không có, vì sao tôi lại thi ăn nhanh với anh chứ?!”
Phillip tỏ vẻ “Tôi làm sao biết được” đến vô tội, sau đó lại nhịn không được mà khen ngợi: “Nhưng vừa rồi cậu thật sự rất giống một con chuột chũi.”
Trình Hạ: “………”
“Tôi phải đi họp.” Phillip nghiêng ngả vào người cậu, “Suốt một ngày đều phải đối mặt với đám lão già cổ hủ này, tôi cần mười phút thời gian chữa bệnh.”
“Anh từ từ đã.” Trình Hạ đẩy anh ta ra, “Ngồi dậy, tôi có món này muốn tặng cho anh.”
Phillip lập tức rạng rỡ: “Là cái gì?”
Trình Hạ chạy về phòng ngủ, năm phút sau ôm ra một con chuột chũi lông nhung thật lớn xuống lầu, sau đó nhét vào ngực anh.
Phillip bị rung động một chút: “Cậu mua lúc nào thế?”
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là sau này anh có thể tùy thời tùy chỗ tiến hành chữa trị an ủi, mười phút thậm chí mười giờ cũng không có vấn đề.” Trình Hạ nghiêm túc vỗ vỗ vai anh, chỉ cần đừng ôm tôi nữa, “Được rồi, tôi muốn đi tìm anh họ.”
Đáy mắt Phillip ánh lên lệ quang.
Trình Hạ kiên định lắc đầu.
Phillip ôm ngực.
“Nếu anh không thích, chúng ta có thể rời khỏi đây.” Dạ Phong Vũ nói.
“Không sao.” Augustine cùng cậu ngồi ở khu khách quý, cách đó không xa chính là sân khấu hoa lệ, khung cảnh đích xác là rất…..hoành tráng.
“Nhìn anh không hề giống khách nhân.” Dạ Phong Vũ ngồi đối diện anh mở bia ra, “Mà như là muốn phá hủy Sao Paulo.”
“Anh không hiểu, mọi người đến đây có ý nghĩa gì?” Augustine nói.
“Đương nhiên là để tìm vui.” Dạ Phong Vũ ngồi lên đùi anh, “Có điều chắc là anh không hiểu đâu.”
“Anh chỉ muốn nhìn một mình em cởi quần áo.” Augustine cầm tay cậu.
“Vậy bây giờ muốn nhìn không?” Dạ Phong Vũ kéo tay anh đặt lên nút áo sơ mi.
Augustine lắc đầu: “Anh chưa kiểm tra camera ở đây.”
“Có thể vào trong xe.” Cằm Dạ Phong Vũ tựa lên vai anh.
Augustine bắt lấy thắt lưng cậu: “Xác định muốn đi?”
“Em cũng chỉ muốn nhìn một mình anh.” Dạ Phong Vũ kề vào tai anh nhẹ nhàng nói, giọng mập mờ lại ôn nhu.
Mà ở gian bên kia, khung cảnh rõ ràng là nóng bỏng hơn rất nhiều, bởi vì có vũ đài bên trong.
Trình Hạ ngồi thật ngay ngắn.
“Thả lỏng một chút đi.” Phillip lắc lắc vai cậu, “Đây là chỗ ăn chơi, không phải doanh trại quân đội hay huấn luyện.”
“Vừa rồi có người nhéo mông của tôi.” Trình Hạ rất muốn khóc lại khóc.
“Việc này rất bình thường, cậu cần phải cho mấy cô ấy tiền boa.” Phillip đổi chỗ cùng cậu, “Được rồi, ở đây không có người quấy rầy cậu.”
“Tôi đi toilet.” Trình Hạ đã uống rất nhiều đồ uống.
“Tôi đưa cậu đi.” Phillip bỏ ly rượu trong tay xuống, cùng cậu đi xuyên qua đám người và sân khấu, khóe mắt lơ đãng lại như lướt qua một người.
“Còn phải xếp hàng?” Toilet trong câu lạc bộ là nam nữ dùng chung, đội ngũ xếp hàng uốn lượn ngoằn ngoèo, Trình Hạ ôm bụng rất là rối rắm, “Có toilet khác không?”
Phillip cầm di động nhắn tin.
“Tôi….. muốn…. đi…. tiểu….” Giọng Chuột chũi nhỏ rất ai oán.
“Chờ tôi một phút đồng hồ.” Tay trái Philli ôm lấy cậu, để tránh bị người xô đẩy.
“Vì sao anh cười dâm đãng đến như thế?” Trình Hạ ghét bỏ.
“Bởi vì phải ngụy trang.” Phillip nhét điện thoại vào túi quần, “Đi thôi, chúng ta đến bãi đỗ xe, trước tiên tìm giúp cậu một cái toilet.”