Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 94 : Giáng sinh của tình nhân

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim 



~ Yêu em lâu hơn bất kì ai ~



Tuy rằng là tháng mười hai, nhưng ngày hôm sau mặt trời vẫn rất đẹp. Lúc giữa trưa, Dạ Phong Vũ ngồi trên ghế ở mảnh rừng nhỏ trong lâu đài, chia nhau ăn một hộp gà chiên với MOKA.



“Gâu!” Chó lớn nằm trong lòng cậu, mặc một cái áo lông màu đỏ với xanh lục biếc, nhìn vừa vui mắt lại vừa đáng yêu…….. tuy rằng hình dung này không phù hợp với thân hình cho lắm.



“Muốn đi về không?” Dạ Phong Vũ xoa đầu nó, “Hay là muốn đi chơi một chút?”



MOKA thè lưỡi giả chết.



“Chúng ta đi chơi thể thao.” Dạ Phong Vũ mạnh mẽ kéo nó dậy.



Chó lớn dán cái bụng xuống mặt đất, bốn chân xòe ra, ánh mắt kiên nghị.



Muốn phơi nắng!



“Bây giờ là thời gian ngủ trưa của nó.” Quản gia đi tới.



“Tôi biết.” Dạ Phong Vũ đứng lên, “Nhưng dạo này nó thật sự quá béo rồi.”



“Chuyện này có thể giao cho người khác làm.” Quản gia nho nhã lễ độ nhắc nhở, “Hôm nay ngài còn chưa ăn trưa.”



Dạ Phong Vũ quơ quơ chiếc hộp không: “Nhà bếp rất bận, tôi có thể tự giải quyết.”



“Hôm nay lâu đài sẽ có rất nhiều người.” Quản gia rất hàm súc.



“Được rồi.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Rất xin lỗi, tôi lập tức về đây.”



“Đây cũng xuất phát từ góc độ cân nhắc an toàn.” Quản gia đưa dây xích của MOKA cho cậu, “Buổi tiếc sẽ kết thúc lúc chín giờ.”



“Còn bảy tiếng nữa.” Dạ Phong Vũ hỏi, “Có thể đến thư phòng không?”



“Chỉ cần đảm bảo vẫn luôn ở trong nhà, ngài có thể đi bất cứ đâu.” Quản gia trả lời.



MOKA thật ra không hề có ý kiến với việc này, chạy về nhà chui vào ổ mềm mại của mình, tiếp tục nhắm mắt ngủ vù vù. Dạ Phong Vũ ôm một tập tài liệu ngồi trên thảm bên cạnh nó, giúp Augustine chỉnh sửa từng tập ghi chép, cho đến khi quản gia bật đèn lên, mới phát hiện trời đã tối dần, còn có tuyết rơi.



Có tiếng nhạc ồn ào mờ hồ, Dạ Phong Vũ nhét tay vào túi áo, bưng trà nóng đứng bên cửa sổ nhìn xa xa mà xuất thần, lại đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau.



“Vì sao không ngoan ngoãn ăn tối?” Augustine cúi đầu ghé vào tai cậu hỏi.



“Chỉ vì hỏi cái này?” Dạ Phong Vũ cười quay lại, “Tiệc hình như còn chưa kết thúc, anh lại nửa đường biến mất có sao không?”



“Có Phillip ở đó, không cần lo.” Augustine lấy tách trà đi, “Vẫn ở đây xem tài liệu sao?”



“Ừ.” Dạ Phong Vũ tựa vào ngực anh, “Trong sảnh vui không?”
“Hả? Là gì?” Dạ Phong Vũ cầm cái kẹp tài liệu lên, “Có thể mở không?”



“Đương nhiên.” Augustine quấn chăn kín lại cho cậu.



Dạ Phong Vũ rút ra một tập tài liệu, là một hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu một hòn đảo.



“Vùng biển này rất đẹp.” Augustine chỉ vào ảnh chụp cho cậu, “Giống đôi mắt của em.”



Dạ Phong Vũ quay lại nhìn anh.



“Em đã từ chối máy bay tư nhân với lâu đài, nếu lần này tiếp tục từ chối, lần sau anh chỉ có thể tặng Phillip cho em.” Augustine kéo cậu vào lòng, “Còn không cho phép trả lại.”



“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Rất đẹp.”



“Em có thể đặt cho nó một cái tên.” Augustine nói, “Nhưng cũng không cần ngay, đường bay đến đó tạm thời còn chưa có hoàn thành.”



“Trước tiên chờ một chút đã.” Dạ Phong Vũ mở ngăn kéo ra, lấy một cái hộp nhỏ, “Đây là quà của anh.”



“Anh tưởng là sẽ xuất hiện trong tất.” Augustine nhận lấy, “Là gì?”



“Mở ra xem.” Dạ Phong Vũ ngồi khoanh chân trên giường, đáy mắt sáng long lanh.



Augustine cúi người, hôn một cái lên khóe môi cậu.



“Mở quà đã.” Dạ Phong Vũ né anh.



“Em chính là quà.” Augustine vừa nói, vừa cởi dây ruy băng.



Trong hộp là một chiếc đồng hồ quả quýt kiểu cũ, như đã trải qua năm tháng tang thương, nhưng kim giây vẫn luôn chuyển động mạnh mẽ, mặt sau đồng hồ có khắc một dòng chữ, đã mờ đến không thấy rõ, Augustine thì lại rất quen thuộc —- là vật của gia tộc mình, do một thợ đồng hồ thủ công truyền lại cho đời sau, nhưng đã thất lạc nhiều năm.



“Ở đây có một vết nứt, nhưng chắc là hình dáng nguyên bản.” Dạ Phong Vũ chỉ cho cậu, “Còn nữa, ở đây có huy chương gia tộc anh.”



“Em tìm được ở đâu?” Augustine bất ngờ.



“Trước khi quen anh, lúc em đi Australia vô tình gặp được.” Dạ Phong Vũ nói, “Lần này đã nghĩ thử xem, không ngờ là thật sự có thể mua về.”



“Nhìn một cái là có thể nhớ kĩ?” Augustine ôm người vào lòng mình.



“Bởi vì em yêu anh rất lâu rồi.” Dạ Phong Vũ rất thẳng thắn.



“Anh cũng sẽ yêu em thật lâu.” Lòng Augustine mềm mại, tay phải ôm chặt thắt lưng trần trụi của cậu, cúi đầu chạm môi, thanh âm dần biến mất giữa môi lưỡi dây dưa, “Phải yêu em lâu hơn bất kì ai.”



~*~ 



Augustine tiên sinh vĩnh viễn là thổ hào tiêu chuẩn.