Truyện Kể Chín Đêm

Chương 7 :

Ngày đăng: 14:55 18/04/20


« Thế nhân cầu kết lai sinh duyên, nông chích cầu kết kim sinh duyên. Nhất thập nhị thì bất tương li, lang hành lang tọa tổng tịnh kiên… » (Thế nhân chẳng cầu duyên kiếp sau, chỉ mong cầu kết duyên kiếp này. Mười hai tháng nguyện mong không tách rời, đi hay ở luôn được sóng vai cùng người…) – nhu thuận dựa vào bên cửa sổ Lạc Anh tiểu trúc, Tiêu Tịnh Thủy ôm đầu gối, khép nhẹ hàng mi, khe khẽ ngâm nga.



Tiếng ca u oán như khóc như than, y ngâm đi ngâm lại có một câu duy nhất đó, đến lần thứ mười bẩy người bị buộc phải nghe bên cạnh rút cục không kiềm chế hơn được.



Kiều Vũ cau có đập bàn đứng lên, trợn mắt nhìn cái tên vẫn đang ca xướng không ngừng trước mặt, lạnh lùng giễu : « Đủ rồi ! Ngươi muốn chỉ trích mắng chửi ta xin cứ việc, không cần ngồi đó rên ca một bài tra tấn tâm can người khác như thế có được không? » Ca từ gì mà khiến cho người khác lạnh cả hồn, cảm giác như mình vừa làm gì đó bội tình bạc nghĩa, đáng cho Thiên Lôi giáng mười đạo sấm sét xuống đầu vậy…



« Kiều Vũ… » – ngơ ngác quay lại, Tiêu Tịnh Thủy dừng ‘ngâm xướng’ ngỡ ngàng: « Ta hát bài hát của ta thôi, động chạm gì đến lòng ngươi? »



« Ngươi… » – chán nản.



« Cũng phải thôi… ngươi suốt ngày thích mắng ta, không có việc gì làm thì cười nhạo ta, lần trước bên ngoài trời mưa tầm tã, ta chẳng qua thuận miệng nói một câu rằng chúng ta thử đổi vị trí một lần, ngươi liền nổi giận đùng đùng quăng ta ra ngoài cửa đứng chịu mưa, mấy chuyện như thế nhiều thiệt là nhiều nha… như thế tính ra ngươi đối với ta thật sự không tốt… hu hu… », tựa như chạm nọc đến điều gì đó Tiêu Tịnh Thủy ngẩng đầu lên, bất mãn trừng mắt chu chu miệng nhả ra từng từng chữ oán giận : « Kiều Vũ, giờ ta mới phát hiện ra, thật là một người bạc tình bạc nghĩa a~ »



« Ngại quá cơ, trước giờ ta luôn luôn như vậy! Nếu ngươi thấy vậy là không tốt, vậy kính nhờ ngươi nên sớm tỉnh táo hiểu ra được không? » Nào có chuyện tự dưng có kẻ vô duyên vô cớ ba năm trước vọt tới đây buộc mình cùng hắn dây dưa cả đời, ba năm sau quay phắt lại trèo lên ghế khổ chủ, ngồi tố khổ, chỉ trích mình đối với y không tốt? Chình mình ngày xưa lòng dạ mềm yếu đàn bà, không giết y để lại hậu họa vô cùng…



Mắt thấy người kia dung nhan tuấn lãng trầm lạnh vài phần, Tiêu Tịnh Thủy kinh nghiệm đầy mình tính bài trống lảng sang chuyện khác. Niềm nở cười cười vài tiếng lấy lòng, y dằn cơn cảm thán trong lòng lục lọi tìm ra ánh mắt trong suốt, ăm ắp nước hướng về sắc mặt đen tối của người kia : « Bất quá… thiên định rằng ta đã là người của ngươi… thật là hữu hạnh đời ta mà… Kiều Vũ… »




« … Ta nhớ rõ, ngay từ đầu ta vốn không muốn ngươi a!.. » – bất đắc dĩ thở dài, Kiều Vũ đăm chiêu vỗ vỗ Tiêu tịnh Thủy: « Là ngươi vô duyên vô cớ cuốn lấy ta, ta trốn không nổi, chạy không xong mới đành phải đồng ý ở lại cùng ngươi a… »



« Ngươi đồng ý rồi sẽ không đổi ý…? »



« … Vậy ngươi có thể một ngày nào đó đại phát lương tâm buông tha cho ta không? »



« Làm gì có khả năng! Ngươi là tình lữ cả đời này của ta! Nhất định, ngươi trốn không được… »



« Nếu là cả đời trốn không xong… Ngươi cần gì hỏi nhiều vậy? » – dịu dàng cười, Kiều Vũ đóng cửa sổ ôm lấy Tiêu Tịnh Thủy đã bị sương đêm ướt lạnh vào lòng, thản nhiên đáp.



Phía sau hai người ánh nến đỏ chập chờn phủ ánh sáng ấm áp xua bóng tối trong phòng…



Đêm ấy, Hằng Nga bắt gặp trên cửa sổ nọ có bóng hai người tựa sát vào nhau, đan cài thành một, thủy chung như nhất…