Truyện Kể Trong Câu Chuyện

Chương 12 :

Ngày đăng: 03:41 19/04/20


Ngồi lên taxi, nước mắt cuối cùng cũng không cầm được nữa, tôi úp mặt vào hai tay, buông thả cho tiếng khóc của mình. Tôi biết rõ là lần này, cái giá tôi phải trả là lớn đến mức nào, bất luận kết quả thế nào thì tôi cũng không thể quay về nữa. Không thể trở về đây nữa, trở về ngôi nhà chất chứa niềm hạnh phúc lớn nhất đời tôi, tôi đã đánh mất Tiểu Hải, đánh mắt triệt để. Lần này, là Tiểu Hải đã buông tay, tôi không cách nào níu kéo, đây rốt cuộc là cái giá phải trả cho sự vô tri của thời niên thiếu, hay là của sự cho đi trong cố chấp, tôi không còn tâm trí để suy xét.



Vào đến bệnh viện, đóng tiền, làm thủ tục. Tấm thẻ ấy có hơn 32 ngàn, tôi rút ra hết. Sau khi cất kỹ số tiền còn lại, tôi cầm theo biên nhận rồi chạy về phòng phẫu thuật. Đèn cấp cứu vẫn còn sáng, tôi ngồi xuống dãy ghế dài trước cửa phòng, hai tay nâng đầu, im lặng bất động. Tôi không dám tưởng tượng nhỡ Nhã Đình xảy ra chuyện gì, tôi biết phải nói với bố mẹ của cô ấy như thế nào. Cái cảm giác gánh vác một sinh mạng ở trên vai nặng nề lạ thường, nó đè đến tôi không thể chống chịu. Tôi đã mất đi điểm tựa rồi, nếu như nói những ngày tháng qua, tôi có thể kiên trì hoàn toàn là vì Tiểu Hải ở trong lòng tôi, cậu ấy chống đỡ tôi thì bây giờ, điểm tựa này đã mất rồi, tôi thật sự muốn kéo cửa sổ ra và nhảy xuống đường, cứ để mọi thứ thanh tịnh. Cô lao công đang lau nhà không ngừng nhìn tôi, tôi biết, sắc mặt của tôi nhất định là tái nhợt đến dọa người.



Cũng may, ông trời đã không quá thử thách tôi, Nhã Đình không còn nguy hiểm đến tính mạng, đương nhiên, đứa bé cũng không còn nữa. Tôi bôn ba bận rộn trong bệnh viện như một cái xác không hồn, chăm sóc Nhã Đình trong im lặng. Khi thật sự quá mệt mỏi thì tôi về nhà của ba mẹ để ngủ, hoặc đến chỗ của Khắc Khắc, vào cửa là bắt đầu ngủ, ngủ dậy thì đi. Mẹ nói tôi vô lương tâm, nhưng tôi chẳng còn hơi sức nào để tranh cãi. Khắc Khắc rất tinh ý mà không hỏi tôi nguyên nhân, chỉ một mực cảm thán thật đáng tiếc. Tôi biết Khắc Khắc ám chỉ Ninh Hải, nhưng tôi không dám hỏi, tôi sợ tôi sẽ rơi nước mắt.



Tinh thần của Nhã Đình rất tiêu cực, tôi chỉ biết cố gắng khuyên nhủ, nhưng lần nào cũng đều là tôi rơi lệ trước, tôi không thể khống chế mình, tôi nhớ Ninh Hải, tôi khóc đến không thể ngưng lại, để rồi bao giờ cũng kết thúc bằng việc Nhã Đình an ủi lại tôi.



Một tháng sau, Nhã Đình xuất viện, chúng tôi cùng trở về ngôi nhà trọ ấy.



Đêm giao thừa, tôi xem xong chương trình “Đêm hội Xuân” thì lấy cớ ra ngoài bắn pháo hoa với bạn bè rồi trở về nhà trọ ngủ. Nhã Đình đã leo lên giường của tôi, chui vào chăn của tôi, và ôm lấy tôi từ phía sau.



Tôi không động đậy. Trái tim của tôi đã không còn loạn nhịp vì cô ấy nữa, thậm chí còn có hơi phản cảm với cánh tay đang đặt trên eo tôi. Nhưng tôi vẫn không nhúc nhích, tôi không còn sức nữa.



“Dịch, yêu mình lại như lúc ban đầu được không?”



Tôi im lặng.



“Giống như trước đây, ở bên mình, bảo vệ mình, yêu mình, được không?”



“Không.” Tôi lạnh giọng, thái độ kiên quyết. Tay của Nhã Đình hơi khựng lại, song vẫn không nhấc ra.



“Tại sao? Là vì Ninh Hải ư?”“Ừm.”



“Nhưng cô ấy đã rời khỏi cậu rồi mà.”



“Đó là chuyện của Hải, trái tim của mình không thay đổi.”



Nhã Đình im lặng, rất lâu sau mới lại mở lời,



“Mình… thật sự không còn một cơ hội nào nữa sao?”



“Không.”



Sau lưng vang lên tiếng cười đắng chát của Nhã Đình,



“Xem ra, có những thứ một khi đã đánh mất, thì chỉ có thể giữ lại nỗi hối tiếc.” Câu nói này làm tim tôi nhói đau, Tiểu Hải của tôi, một khi đã mất đi thì thật sự không còn cách nào tìm lại nữa, thật sự chỉ còn lại hối tiếc rồi. Trong bóng tôi, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống.



Đêm đó, Nhã Đình không rời khỏi tôi, cô ấy đã ôm tôi suốt một đêm. Tôi mặc kệ, không quan tâm.


“Người khác? Hóa ra cậu xem mình là người khác à.”



“Không phải…”



“Không phải tại sao không nói? Nếu cậu nói ra từ sớm thì chuyện này có diễn biến như thế không? Cậu khó chịu mình cũng đau khổ, khoảng thời gian này ngày nào mình cũng vào lớp với cặp mắt sưng húp, người ta còn tưởng nhà mình có ai đã qua đời nữa kìa.”



Tôi cười hì hì, mặt khác lại đưa ngón tay lên sờ vào đôi mắt của Tiểu Hải, hàng mi chớp chớp quét lên ngón tay của tôi có cảm giác nhồn nhột.



“Sau này, bất kể thế nào, hãy nói với mình những lời trong lòng cậu, chuyện lớn cách mấy hai chúng ta cũng cùng nhau đối mặt, có vậy mới chứng minh được chúng ta yêu nhau mà?”



“Biết rồi! Cậu thiệt là lôi thôi quá à!” Tôi cười.



Ninh Hải nhéo hai má của tôi, “Lôi thôi mà cậu còn không ghi vào đầu ấy chứ.”



Hôm ấy chúng tôi tắm hơn hai tiếng, mười ngón tay bị ngâm đến nhăn nheo. Cuối cùng, tôi lại được nằm lên chiếc giường to và mềm mại này rồi. Trước mặt có bảy, tám chiếc vòng đeo tay, đều do Ninh Hải tặng cho tôi. Không biết phải chọn sợi nào, tôi bèn quay lại hỏi Ninh Hải đang sấy tóc,



“Đeo sợi nào bây giờ?”



Cậu ấy đặt mấy sấy xuống rồi bước tới, cầm chiếc vòng mà cậu ấy đã mua vào năm đầu tiên khi đến Mĩ, con cá heo trên ấy vẫn lấp lánh như ngày nào.



“Chiếc này đi. Mình đã làm phục vụ trong nhà hàng suốt một tháng ở Mĩ mới mua được đó. Là món quà mình mua hoàn toàn bằng sức lao động của mình, vậy mà cậu lại không đeo. Tâm ý của mình đều mang cho gâu gâu ăn hết rồi.” Vừa nói Ninh Hải vừa mở cái khóa ra, tôi đưa tay tới trước, cậu ấy cẩn thận đeo lên cho tôi. Sau khi đeo xong, Ninh Hải mới sờ lên con cá heo trên ấy và hỏi tôi:



“Vì sao cậu lại thích cá heo vậy? Bởi vì nó thông minh, hiểu ý con người?”



Tôi lắc đầu.



“Vậy thì vì lý do gì?”



Tôi nói rất nghiêm túc:



“Bởi vì cá heo là loài động vật duy nhất trên trái đất này giống con người ở chỗ, quan hệ không phải là để nhân giống mà là vì sướng.”



Tức thì, nét mặt của Ninh Hải lộ ra một loạt những cảm xúc rất thú vị: kinh ngạc, xấu hổ, ngượng ngùng, khinh bỉ, không thể tin, tất cả đều phản ứng lên gương mặt ấy. Tôi cười lăn trên giường, nửa ngày sau Ninh Hải mới phun ra được một câu.



“Lạc Dịch cậu đúng là một tên lưu manh!!”



Người xưa có một câu nói gì nhỉ? Tiểu biệt thắng tân hôn. Bây giờ tôi mới hiểu người nghiệm ra câu nói ấy thật sự là quá biết cách sống rồi. Tôi hiểu rõ mấy tháng bôn ba vừa qua cộng thêm sự lạc lõng và khẩn trương trên tinh thần đã khiến cho cơ thể của tôi bị đứng ở trạng thái cực kỳ rã rời, nhưng khi Ninh Hải cởi áo choàng tắm ra, chỉ chừa lại bộ đồ ngủ gợi cảm rồi nằm lên giường, tôi đã quyết định từ bỏ ý định bảo trọng thân thể mà vồ tới như một con sói bị bỏ đói, hơn nữa còn thay đổi cả thói quen tắt đèn thường ngày. Ninh Hải cười suốt, nụ cười nhàn nhạt, ấm áp, nuông chiều. Thậm chí khi tôi trồng trái dâu trên cổ của cậu ấy, vẫn có thể cảm nhận được nụ cười của Tiểu Hải. Nụ cười ấy khiến trái tim tôi vững vàng, đắm say, và có điểm tựa.



Đêm ấy, dưới bàn tay non nớt của Tiểu Hải, tôi đã hoàn thành “lễ thành niên” của mình. Có cơn đau như trong tưởng tượng, nhưng không có cao trào như trong truyền thuyết. Song tôi vẫn vô cùng mãn nguyện, bởi vì bấy giờ, chúng tôi đã hoàn toàn thuộc về nhau, đã thật sự là một, sự kết hợp giữa linh hồn và thân thể chưa bao giờ được hoàn mỹ đến thế. Ninh Hải, là món quà quý giá nhất, mà ông trời đã ban cho tôi.