Truyện Kể Trong Câu Chuyện

Chương 19 :

Ngày đăng: 03:41 19/04/20


Một ngày trước khi xuất phát. Tại nhà của Khắc Khắc.



Buổi sáng tôi đã đi làm tóc, còn giờ đây, tôi đang nằm trên ghế sô pha, mặc cho Khắc Khắc biểu diễn tài thẩm mỹ Hàn Quốc gì đó. Tôi căn bản không quan tâm cô ấy đã bôi gì lên mặt tôi, tim tôi đang đập rất nhanh, vô cùng kích động.



“Nhạc Dịch à, sao mày dưỡng thương gần cả năm trời mà cũng không thấy tỉnh táo hơn thế này, nhìn sắc mặt của mày kìa, trời ơi sao mà da mặt trở nên như vậy?”



“Ừm.” Khắc Khắc làm da mặt tôi nhích quá, mà tôi lại không tập trung, nên cũng không trả lời gì. 



“Để tao làm mày đẹp lên một chút, như vậy Ninh Hải có nhìn thấy cũng sẽ không sợ hãi. Ninh Hải tưởng mày đã rời khỏi thế giới này rồi, mày mà xuất hiện kiểu này thì hiệu ứng chẳng khác nào gặp ma giữa ban ngày đâu!”



“Ừm.”



“Tức thật, tự nhiên ngày mai có cuộc họp quan trọng gì gì đó làm tao không được chứng kiến cái cảnh tượng thế kỷ này. A Đại sẽ chở mày đi.”



“Ừm.”



“Nhìn thấy Ninh Hải, đừng nhắc những chuyện trước kia nữa.”



“Ừm.”



Khắc Khắc dừng tay lại.



“Không biết Ninh Hải….”



“Bất luận kết quả thế nào tao cũng có thể chấp nhận, tao chỉ không muốn Tiểu Hải vì tao mà để lại một rút thắt trong lòng. Nếu như cậu ấy hạnh phúc, vậy tao chúc phúc xong sẽ về.”



“Nhạc Dịch, Ninh Hải yêu mày nhiều hơn mày rất nhiều.” Trần Đam im lặng hút thuốc nãy giờ chợt mở miệng.



Tôi không đáp lại.



“Tao nghe Ninh Tâm nói, sau khi tỉnh lại, Ninh Hải… từng tự sát.”



Tim nhói đau, cảm giác quặn thắt ấy lan truyền ra khắp thân thể. Tôi không biết phải đáp lại như thế nào.Tự sát từng là hành vi mà Ninh Hải khinh thường nhất, phải là một nỗi tuyệt vọng và thương tâm đến mức nào, mới khiến cho một Ninh Hải luôn hết mình vươn lên tự tìm đến cái chết?



“Chắc chắn là Ninh Hải đã chịu rất nhiều đau khổ, là nỗi khổ mà chúng ta không thể nào tưởng tượng ra được.” Khắc Khắc thở dài. “Nhạc Dịch, nếu còn có thể, hãy cố gắng bù đắp đi.”



Nước mắt của tôi cuối cùng cũng chảy xuống, thuận theo khóe mắt, dọc theo khuôn mặt.



Suốt chặng đường, tôi và Trần Đam đã thương lượng rất nhiều phương pháp: Phải gặp Ninh Hải bằng cách nào, phải nói như thế nào để không làm Ninh Hải sợ. Tôi không muốn làm cho cuộc gặp gỡ chỉ toàn là nước mắt. Khi chạy ngang một siêu thị lớn, tôi vào trong mua một con mèo Garfield, định sẽ xuất hiện trước Ninh Hải với nụ cười rạng ngời.



Không khó khăn để tìm được ngân hàng ấy, Trần Đam đậu xe ở trước cổng, cho tôi chờ ở ngoài rồi một mình vào trong. Chí ít phải để Ninh Hải có tâm lý chuẩn bị. Tôi đứng nhìn mình trong kính cửa sổ, đầu tóc chỉnh tề, sắc mặt cũng rất tốt, giày da và quần bò sạch sẽ, Ninh Hải thích nhìn thấy tôi mặc áo sơ mi của Milan, áo len vest không tay màu trơn, bên ngoài là áo khoác da bò liền mũ. Chiếc cặp chéo bên vai làm tôi trông có hơi trẻ con, ngoài mái tóc hơi uốn gợn và pha thêm chút màu sắc ra, nhìn tôi cơ hồ không khác gì thời còn đi học. Nhe răng ra, giơ tay lên, học theo nụ cười của mèo Garfield, tôi hít sâu một hơi, thấp thỏm nhưng lại trông chờ hình bóng ấy xuất hiện.Chẳng bao lâu sau, một bóng người mặc đồng phục của ngân hàng chạy ra, bước chân có hơi không vững vàng. Cánh cửa cảm ứng hai lớp lần lượt mở ra, tôi nhìn thấy rồi, là Tiểu Hải.



Giây phút ấy, tất cả những lời nói và biểu hiện mà tôi đã nghĩ sẵn đều trở nên vô dụng, tim của tôi đập như một cái trống, tôi ngơ ngẩn đứng đấy, không biết phải làm gì. Ninh Hải đã khác xưa, mái tóc dài đã cắt ngắn, nước da xanh xao tái nhợt, cả con người nhìn vào chỉ có thể dùng một từ để hình dung — Xương xẩu gầy gò, cơ hồ ốm đến chỉ còn bộ xương. Tiểu Hải nhìn tôi vài giây, không kịp chờ tôi có phản ứng gì thì đã ngất đi.
“Không có gì, hi hi.”



Ninh Hải không nói thêm gì nữa mà chỉ ngã đầu vào người tôi, tôi không biết cậu ấy buồn ngủ hay là vì quá mệt, tôi chỉ biết nắm chặt bàn tay ấy, để Tiểu Hải an lòng.



Chặng đường dài hơn hai tiếng. Tôi bảo Lý Hiểu Lượng đến nhà của Khắc Khắc, Ninh Hải không hỏi tôi, cậu ấy vẫn còn rất tỉnh táo, chỉ là rất yếu ớt, cũng rất yếu đuối.



Vừa bấm chuông thì Khắc Khắc đã mở cửa ra,



“Biết ngay là sẽ qua đây mà, chờ nửa ngày trời rồi.”



Ninh Hải nhìn thấy Khắc Khắc, bước vào ôm lấy cô ấy. Khắc Khắc cũng đỏ hoe cả mắt, khẽ khàng an ủi vài câu. Trần Đam đã về sớm hơn chúng tôi, nay đang đứng trước sô pha, có hơi gượng gạo. Tôi quay lại, nhận lấy hành lý từ Lý Hiểu Lượng rồi trả tiền.



“Cám ơn anh, sau này nếu có qua đây thì chúng ta cùng ăn cơm.”



“Không có gì, vậy tôi đi trước đây.”



Cửa nhà được đóng lại, không gian lặng thinh. Một lúc sau, Khắc Khắc tằng hắng vài cái rồi nói,



“Nhạc Dịch, tối nay mày và Ninh Hải cứ ở đây đi, tao qua chỗ của A Đại. Đồ dùng vệ sinh và đồ ngủ đã để trong phòng khách, mày cũng mệt hai ngày nay rồi, nghỉ ngơi sớm đi ha.”



Nói xong thì ngoắc tay gọi Trần Đam cùng rời khỏi.



Tôi mở nước, kéo Ninh Hải vào phòng tắm, giúp cậu ấy cởi quần áo, dìu cậu ấy vào bồn tắm, rồi tôi quay lại, tự cởi nút áo của mình. Nước mắt của tôi, lại đã không nghe lời mà rơi xuống.



Ninh Hải ốm đến cơ hồ là da bọc xương, cánh tay ấy khiến tôi cảm giác như chỉ cần mạnh tay một chút là có thể làm gãy xương. Một Ninh Hải như thế khiến tim tôi như bị dao xén vào, tôi chẳng thà cậu ấy không còn yêu tôi nữa, cậu ấy đã quên tôi, cũng không muốn cậu bị ấy giằng xé đến như vậy.



Tôi cố gắng kìm nén tiếng nấc của mình, tôi không muốn làm Ninh Hải khóc nữa, cậu ấy không thể chịu đựng quá nhiều đả kích mạnh mẽ. Cởi xong quần áo, tôi quay lại định đi vào bồn tắm.



Ninh Hải rúc người về sau trong nỗi kinh hoàng, hai mắt mở to nhìn chăm chăm vào cơ thể của tôi. Tim tôi chùn xuống, chết rồi.



Trên người tôi có vài vết sẹo rất lớn, còn có dấu tích may lại vết thương, nó xấu xí và kinh tởm như những con rết bò trên người, ngay chính tôi cũng rất ít khi nhìn vào những vết sẹo này. Làm Ninh Hải sợ rồi, nhất định là tôi đã làm cậu ấy hoảng sợ.



Tôi nhanh chóng lấy khăn tắm choàng lên người rồi chạy tới an ủi.



“Không sao đâu, đã khỏi rồi, đúng là hơi xấu một chút nhưng mà không sao đâu. Đừng sợ, hửm? Đừng sợ.”



Nước mắt của Ninh Hải liên tục tuôn xuống, cậu ấy cúi thấp đầu che mặt lại, có tiếng khóc buồn bã vọng ra, đó là nỗi bi thương xuất phát từ sâu trong đáy lòng. Tôi ôm lấy bờ vai mềm mỏng ấy, không cách nào duy trì sự kiên cường ngụy trang của mình nữa. Ôm nhau cùng khóc có lẽ đã là cách chân thực nhất để biểu đạt tâm trạng của chúng tôi hiện giờ.



Chúng tôi yêu nhau, chỉ là yêu nhau thôi, chưa từng phản bội, chưa từng tổn thương, chúng tôi chỉ muốn có được hạnh phúc mà mình muốn có. Nhưng lại không được, dù cho có cố gắng cách mấy, cuối cùng cũng là không được. Một năm giày vò qua đi, chúng tôi không thể trở về trước đây, cũng chẳng thể nắm giữ tương lai, nhìn nhau, đã không nói ra được những lời muốn nói. Có lẽ chỉ có tiếng khóc, mới giúp chúng tôi bày tỏ được nỗi u uất trong lòng, mới giúp chúng tôi, thả lỏng sợi dây đã căng đến sắp đứt trong trái tim.



Khi nằm lên giường, tôi giang tay ra muốn để Ninh Hải nằm lên tay của tôi. Trước đây Ninh Hải rất thích được tôi ôm trong lúc ngủ, nhưng tôi lại thích nằm úp người, vì vậy chúng tôi lâu nay luôn mạnh ai nấy ngủ. Nhưng lần này, cậu ấy lại chỉ nằm sát vào tôi, tay níu chặt áo của tôi, cơ thể cuộn lại như trẻ sơ sinh. Từng đọc thấy trên sách, người có tư thế ngủ như vậy, là vì trong lòng không có cảm giác an toàn. Tiểu Hải, cậu đang sợ hãi ư? Có mình ở bên cạnh, vẫn không xóa tan được nỗi sợ trong lòng cậu sao? Mình phải làm gì mới có thể giúp cậu đây?