Truyện Kể Trong Câu Chuyện

Chương 3 :

Ngày đăng: 03:41 19/04/20


Thật không ngờ, pizza của tiệm Pizza Hut còn chưa kịp tiêu hóa hết thì chuyện mà tôi lo lắng đã xảy đến. Chính là tên “Rukawa” kia, à, bây giờ thì tôi đã biết tên của hắn là Trình Tiến. Hắn bảo Quách Phong Dương đến tìm tôi, hắn muốn làm quen với Ninh Hải. Thật lòng mà nói thông tin này khiến tôi rất không thoải mái. Tôi khịt khịt mũi, nói bằng giọng chán chường: “Anh bắt đầu biến thành bà tám từ lúc nào vậy? Còn bắt chước người ta làm mai mối nữa chứ?”



“Chịu thôi, cùng một đội mà, lại đẹp trai nữa. Em xem chuyện này….”



“Anh ta muốn làm quen kiểu gì?”



“Mời mọi người dùng một bữa nha? Em phụ trách mời Ninh Hải ra.”



“Mọi người? Có phần của em nữa sao?”



“Thì đi chung. Đến lúc đó thấy tàm tạm rồi thì hai đứa mình rút trước.”



“Ồ…” Tôi kéo dài thanh âm, “Sao? Anh ta cũng tự tin quá nhỉ? Làm sao anh ta biết được Tiểu Hải nhất định sẽ chấp nhận, và chúng ta phải rút trước?” 



“Không, cái này là anh nói. Em không cảm thấy họ đứng cạnh nhau rất xứng đôi sao?”



“Có sao?” Tròng mắt xoay một vòng, trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh Trình Tiến và Ninh Hải đứng cạnh nhau, “Xứng đâu mà xứng? Trình Tiến quá cao!” Tuy nhiên, tôi không nói ra câu này, chỉ vừa đá một viên gạch vừa rời khỏi, bỏ lại Quách Phong Dương một mình đứng phơi nắng, ai bảo hắn nhiều chuyện quá làm gì!



Tôi không nói với Ninh Hải là đi xem mắt, chỉ bảo là đi ăn cùng Quách Phong Dương. Ninh Hải ăn mặc chỉnh chu đơn giản rồi cùng tôi ra khỏi trường. Vừa bước vào, nhìn thấy Trình Tiến đứng cạnh Quách Phong Dương, Ninh Hải khựng lại, quay sang nhìn tôi. Tôi giả vờ không biết, chạy tới chào Quách Phong Dương.



“Tính tính tính tình! Người đẹp giá đáo! Còn không mau quỳ nghênh?”



Trình Tiến đứng dậy trước, “Xin chào, Trình Tiến.” vừa nói vừa xòe tay ra với Ninh Hải (quả nhiên là mục tiêu rõ ràng), bàn tay trắng, ngón tay thon dài, sạch sẽ. Ninh Hải chần chừ một lúc, mới bắt tay với đối phương.



“Xin chào.”



Tôi đứng ở bên cạnh thọc Quách Phong Dương một cái, “Xem đấy, anh thì không được đãi ngộ này rồi. Lúc gặp anh Ninh Hải không dám bắt tay anh nhé.” Quách Phong Dương cười khờ khạo. Tiểu Hải nhìn tôi một cái rồi lặng lẽ ngồi xuống.



“Để anh giới thiệu, Trình Tiến trong đội bóng rổ của anh, khoa Hóa. Đây là Ninh Hải, khoa Tài chính, đồng hương của mình.” Quách Phong Dương làm rất tròn trách nhiệm, tôi chăm chú vào thực đơn, giả vờ như không chú tâm.



“Hân hạnh gặp em, người đẹp tri tính.” Giọng điệu bình tĩnh, điềm đạm, có chừng mực, ngay cả lời nói lấy lòng mà cũng hàm xúc đến vậy. Không thể phủ nhận, Trình Tiến là một người con trai tương đối có chất lượng. Ninh Hải nhoẻn miệng một cái xem như là đáp lại lời khen.



Quách Phong Dương vội cân bằng lại không khí, “Hai người đẹp muốn ăn gì? Gọi món nha? Hôm nay chúng ta cứ xem như là quen bạn mới.”“Lạc Dịch cậu chọn đi, mình sao cũng được.” Ninh Hải nhìn tôi.



“Vậy thì không khách khí nhá.” Tôi vô cùng khâm phục diễn xuất của mình, cùng với lúc nhỏm đôi tai lên như cái ăng-ten để lắng nghe Trình Tiến và Ninh Hải nói gì mà tôi cũng có thể hoàn thành công việc gọi món với phục vụ viên bên cạnh, còn không quên dặn người ta đừng để rau thơm vào thức ăn, Ninh Hải không thích mùi vị đó. Ninh Hải rất yên lặng, nghe nhiều nói ít, ăn cũng ít, chốc chốc lại nhìn tôi, làm tôi chột dạ, nói chuyện với Quách Phong Dương cũng không đâu vào đâu. Bữa ăn trải qua trong một không khí quái lạ, tuyệt đối không đến mức độ mà tôi và Quách Phong Dương có thể rút trước.



Đến gần cuối buổi, Trình Tiến nói: “Ninh Hải, có thể cho anh số điện thoại của em không?” Tôi và Quách Phong Dương cùng nhìn về Ninh Hải.



“Không.” Ninh Hải cầm khăn lên lau miệng, đưa mắt nhìn lên.



“Tại sao?” Trình Tiến quả nhiên lợi hại, không hề hoảng loạn, mà nhìn thẳng vào mắt Ninh Hải hỏi, như muốn soi thẳng vào tim của cậu ấy vậy.



“Bởi vì với anh, mức độ quen biết chỉ định dừng lại ở đây!”



Ha! Trình Tiến không có cơ hội rồi. Tôi mừng thầm, cầm ly nước lên uống.



“Em đã có bạn trai sao?” Hỏi đi hỏi đi, có hỏi nữa cũng không có cơ hội đâu.
Ví dụ như hôm qua, trong giờ tự học. Khi tôi ngồi trong lớp học bậc thang ngậm bút nhìn bóng đèn trên trần nhà thì Ninh Hải và Tô Ân Đồng vừa trò chuyện vừa bước vào, dẫn đến một trận xáo động. Tôi vội vàng rút lại đôi chân đang kê trên dãy ghế phía trước, cúi đầu vờ như đọc sách. Hai người họ đi tới ngồi ở dãy ghế sau lưng tôi. Tôi lập tức cảm thấy phía sau như có hai pho tượng Bồ Tát, áp lực tăng cao, vùng cổ cứng đờ không biết làm gì cho phải. Một bàn tay chỉ chỉ vào vai tôi, tôi thẳng lưng lên dựa ra sau ghế, còn chưa kịp quay đầu lại thì bên tai đã có một giọng nói,



“Ngoan ngoãn ngồi học nhé? Hai chị đây đến để giám sát đấy.” Là giọng của Tô Ân Đồng. Lỗ tai tôi nhồn nhột đến khó chịu, nghiêng đầu qua một bên, dụi dụi lên vai. Phía sau vang lên một tiếng cười khẽ. Tôi vội vàng bò ra bàn lật sách, nhưng mà khả năng đọc được chữ nào đó cơ hồ là bằng không. Hai người phía sau ngồi nhìn tôi chăm chăm, tôi làm gì cũng bị thấy, nhích cũng không dám nhích. Mười phút trôi qua, sau lưng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng ‘sột soạt’ do lật sách, tôi không kiềm được lòng lẻn quay lại nhìn, Ninh Hải khỏ lên đầu tôi, không nhẹ đâu,



“Nhìn gì mà nhìn? Mau ôn bài! Cậu bị rớt hai môn, thi lại mà không đậu nữa thì đừng mong tốt nghiệp đó.”



Tô Ân Đồng ở bên cạnh cũng dừng bút, ánh mắt như rất thích thú mà ngồi ngắm nghía vẻ mặt tức anh ách của tôi,



“Cậu, cậu khỏ mình sao?”



“Thì đã sao? Cậu chuyên tâm ôn bài mình có thể khỏ cậu sao?” Trời ạ! Lòng tôi kêu lên ai oán, Tiểu Hải dịu dàng và ngoan ngoãn lúc xưa đi đâu rồi? Tiểu Hải cứ gặp chuyện là kéo áo của tôi nấp ở sau lưng tôi ngày xưa, bây giờ lại khỏ đầu tôi? Tôi rất phẫn nộ mà đập bút xuống bàn, quay qua nhìn Tô Ân Đồng bằng ánh mắt nóng giận.



“Bạn Tô Ân Đồng!”



Tiểu Hải lại rất không lưu tình mà khỏ đầu tôi một cái, “Sao lại không biết lễ phép thế này, gọi chị Ân Đồng mới đúng!”Tôi nhắm mắt lại, hít sâu hai cái mới lại mở mắt ra, nghiến răng nói với Tô Ân Đồng: “Chị Tô Ân Đồng!”



“Ui cha! Chị sợ quá đi! Tiểu Hải, Lạc Dịch nhà em muốn ăn thịt người ta kìa phải không?” Tô Ân Đồng giở giọng nhõng nhẽo. Suýt nữa thì tôi đã đập đầu vào thành ghế.



“Cậu hung dữ như vậy làm gì?” Tiểu Hải lườm tôi.



Tôi quay người trở ra trước rồi xoay người qua nửa bên kia để nhìn Tiểu Hải, “Mình phải hỏi chị ấy, trước đây mình đã giao cho chị ấy một Ninh Hải vừa ngoan vừa hiền, nhờ chị ấy chăm sóc, vậy mà chị ấy lại bồi dưỡng ra một Tôn Nhị Nương, rốt cuộc là….” Tôi còn chưa dứt câu thì lỗ tai đã bị kéo dựng lên, Ninh Hải mặt đối mặt với tôi, chóp mũi cơ hồ chạm vào chóp mũi tôi,



“Cậu nói ai là Tôn Nhị Nương?”



“Ưm! Ưm! Không dám nữa! Không phải Tôn Nhị Nương, Lâm Đại Ngọc, Lâm Đại Ngọc chịu không?”



“Còn Giả Bảo Ngọc nữa chứ? Nói cậu nghe nhé Lạc Dịch, nếu cậu còn ăn nói lung tung nữa, mình sẽ cắt lỗ tai cậu xuống, nghe chưa?”



“Nghe rồi nghe rồi, lần sau không dám nữa.”



Bấy giờ Ninh Hải mới buông tay ra, Tô Ân Đồng cười đến biến cả mặt.



Tôi bắt đầu có một định vị mới cho hai mỹ nữ xuất ngoại này — Mỹ nhân xà.



Nói thì nói vậy, nhưng căn hộ mà hai mỹ nhân thuê ở khu vực gần trường vẫn đã nhanh chóng trở thành nhà ăn miễn phí kiêm khách sạn của tôi. Ở đấy có đủ mọi thứ, từ ti vi đến lò vi sóng, từ bàn ủi đến máy nấu cà phê, tủ lạnh lúc nào cũng chứa đầy thức ăn, lên mạng chơi game kêu la kiểu nào cũng không sợ làm phiền người khác. Hơn nữa, tài nấu nướng của họ cũng không tệ, ngoài những món Trung Quốc, thỉnh thoảng tôi còn được ăn vài món phương Tây. Mỗi tối khi tôi từ trong trường đến đây, đều có thể thấy họ đứng trong bếp vừa trò chuyện vừa pha chế nấu nướng. Thế là tôi đứng dựa vào khung cửa, vừa ăn táo vừa thưởng thức bức tranh sinh động này. Đương nhiên, trên đời không có bữa ăn miễn phí, trọng trách rửa chén là do tôi phụ trách, dù vậy, so với những món ngán ngẩm trong trường, cuộc sống ở đây vẫn sướng hơn nhiều. Còn có người đẹp để ngắm nhìn, không thể phủ nhận, đó là sở trường và là sở thích trời sinh của tôi. Tôi không có một chút đố kỵ nào đối với những người cùng giới tính xuất sắc hơn mình, hơn nữa còn có khả năng thưởng thức siêu nhiên. Cho dù là một người con gái bình thường, tôi cũng có thể tìm ra điểm nổi bật từ người đó, để rồi ngồi đó mà hâm mộ. Lại nói, Ninh Hải và Tô Ân Đồng vốn dĩ đã là cực phẩm giai nhân. Buổi tối, tôi ngồi xếp bằng trên sô pha xem ti vi, thế nào cũng nhìn thấy họ mặc quần sọt áo ba lỗ đi lại trong nhà, uống nước, ăn đồ, đi toilet. Đôi chân thon dài, bờ vai tròn lẳn, cộng thêm vòng một vừa đủ, tất cả đều khiến tôi mắt nổi trái tim. Những lúc tắm xong, mái tóc còn ướt, họ chỉ dùng chiếc khăn tắm quấn người lại, mỗi lần đi ngang đều khiến tôi chảy máu mũi. Tôi phát hiện, hóa ra cuộc sống có thể tươi đẹp đến nhường này.



Nhưng, cuối cùng, khi lần thứ N nhìn thấy tôi nằm trên chiếc giường sô pha trong một buổi sáng vốn dĩ phải ngồi trong lớp học, Tô Ân Đồng đã bốc hỏa,



“Nhạc Dịch! Em không muốn tốt nghiệp rồi phải không!!!”



Tôi hoảng hồn bật dậy, suýt té xuống ghế. Tôi bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện mà đứng dậy đi rửa mặt đánh răng, vừa đẩy cửa phòng vệ sinh ra thì tôi đã đứng hình.



Ninh Hải đang tắm.



Con người này sống ở nước ngoài lâu rồi ngay cả thói quen cũng thay đổi, mới sáng sớm mà tắm gì chứ. Nhưng không thể phủ nhận, cơ thể này thật sự rất đẹp. Vòng một đầy đặn, vòng ba săn chắc, vùng cổ gợi cảm, vùng eo mềm mại. Nước lăn tròn trên nước da trắng nõn của Tiểu Hải, hơi nước bao bọc toàn thân của cậu ấy hình thành một màn sương. Tôi cảm thấy bụng của mình có một cảm giác là lạ, bất giác nuốt nước vãi theo tiềm thức. Ninh Hải trông thấy tôi đứng thừ người nhìn cậu ấy, liền hứng nước vào tay búng vào mặt tôi, tôi tránh né không kịp thế là ướt hết cả mặt, đỏ tai tía mặt và vội vàng lui ra ngoài. Đóng cửa lại, vừa quay qua đã nhìn thấy Tô Ân Đồng đứng bên ti vi cười đến không thẳng lưng lên được, tôi nhìn chị ấy, chẳng còn biết làm gì, đành cười khờ theo.