Truyện Kể Trong Câu Chuyện

Chương 5 :

Ngày đăng: 03:41 19/04/20


Khi niềm vui vì sự xuất hiện của Ninh Hải dần lắng xuống thì tôi lại bắt đầu thấp thỏm. Thật ra, tôi không phải một người dũng cảm, đối với xu hướng tình cảm khác với người bình thường của mình, tôi đã nhận ra từ rất sớm hơn nữa chẳng cần mất nhiều công sức thì đã hoàn toàn chấp nhận bản thân. Nhưng tôi không định lấy nó ra để chia sẻ cùng người khác. Khi Khắc Khắc gọi Ninh Hải là “chị dâu”, tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã nhận ra được gì đó. Tuy nhiên điều này không quan trọng, tôi tin tưởng Khắc Khắc, cô ấy có đủ sự lương thiện và khả năng tiếp nhận, chắc chắn sẽ không vì vậy mà thay đổi cách nhìn về tôi. Hơn nữa, còn một điểm rất quan trọng, chính là Trần Đam, cô ấy là một người rất thông thoáng trong chuyện tình cảm. Những người mà cô ấy dắt đến gặp tôi và Khắc Khắc, có đàn ông bảnh bao, cũng có phụ nữ quyến rũ. Việc này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, chí ít, trong mắt bạn bè, tôi không phải một loài dị hợm. Dẫu rằng thời đại đã tiến bộ và tự do hơn rất nhiều, nhưng tình cảm nói thế nào cũng là chuyện riêng tư, vì vậy tôi chưa bao giờ nói với ai về tâm lý này của mình. Có lẽ chỉ trong tương lai gần thôi, cuộc sống của tôi sẽ xuất hiện một người nào đó dưới danh nghĩa tình yêu, tôi không thể xác định người đó là nam hay là nữ, tôi chỉ biết tôi sẽ dùng thái độ thành khẩn nhất để tiếp nhận nó. Duy nhất, người đó không phải là Ninh Hải.



Không cần suy nghĩ tôi cũng biết tình cảm tôi dành cho Ninh Hải là thế nào. Tôi quan tâm Ninh Hải, vô cùng quan tâm. Song cũng chính vì vậy mà tôi không muốn để Hải rơi vào hoàn cảnh gian nan. Tôi có thể cảm nhận được tình nghĩa mà Ninh Hải dành cho tôi, Ninh Hải dũng cảm hơn tôi. Tôi không biết đó là vì Tiểu Hải có xu hướng tình cảm giống tôi, hay chỉ đơn giản là bởi vì tôi, vì sự đồng cam cộng khổ như đối với người thân, song xuất phát từ bản năng, tôi hy vọng Tiểu Hải có thể có cuộc sống như người bình thường.  



Những lần gặp gỡ với Ninh Hải bỗng dưng trở nên có hơi đau khổ. Phải biết rằng đối với tôi mà nói, Ninh Hải chính là một loại cám dỗ. Nét đẹp, khí chất nho nhã, tính tình dịu dàng và cả hương thơm thoắt ẩn thoắt hiện ấy, đều có thể khiến tôi không thể kiềm chế, nhưng lý trí lại hết lần này đến lần khác nhắc nhở và cảnh tỉnh tôi. Có những lúc, ngồi nhìn cậu ấy, tôi sẽ tự nhiên như người mất hồn. Lúc ấy Ninh Hải sẽ đến gần tôi, hoặc là vỗ vỗ vào mặt tôi, hoặc sẽ dùng tay nắm hai lỗ tai rồi đung đưa đầu của tôi, tôi càng thêm hoảng loạn, thậm chí là đỏ mặt. Đấy….thật sự là sự thử thách không dễ dàng chút nào.



Một hôm, trong lúc đang ăn trưa với Ninh Hải thì tôi nhận được một cú điện thoại, được thông báo sếp đã đi công tác ở Bắc Kinh, buổi chiều không cần đến tòa soạn nữa, tôi vui không tả siết.



Ninh Hải ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi tôi: “Chiều nay có một tiết tự chọn, 4 giờ là có thể tan ca, chúng ta đi xem phim nhé?”



“Hửm? Được đó! Nhưng mà còn phải chờ đến 4 giờ cơ à? Vậy trung gian mình biết làm gì đây?”



“Ngủ một giấc đi, như vậy thì tối nay có đi trễ một chút cũng không sợ.” Ninh Hải rất hiểu cái tính ngủ gật của tôi, hai chúng tôi đi chơi, dẫu cho có vui đến mức nào thì Tiểu Hải cũng sắp xếp thời gian cho tôi ngủ.“Cũng được, nhưng mà mình không muốn về, về nhà mẹ lại hỏi này hỏi nọ nữa.”



“Vậy đến chỗ của mình đi, ký túc xá ấy. Buổi chiều giáo viên đều đã vào lớp, ở đó khá yên tĩnh.”



“Không đi đâu, nhỡ gặp phải người nào đó hỏi mình dạy khoa nào, sao lại trốn tiết thì mệt. Haiz, mình ngủ trên xe của cậu được không?”



“Nếu cậu không sợ chết vì nóng thì mình không có ý kiến.” Ninh Hải uống một ngụm nước trái cây, nhìn tôi mà nói.



“Cũng đúng.” Hiện giờ đang là đầu hạ, nhiệt độ trong xe đích thật rất là kinh người, đâu lý nào mở máy lạnh để ngủ, như thế thì càng dễ chết ngạt hơn. “Vậy làm sao đây?”



“Vào lớp với mình nha? Dù gì cũng là tiết đại cương, học sinh rất nhiều. Huống chi nhìn cậu rất là thật thà vô tội, nói là học sinh cũng không ai nghi ngờ đâu.”



Nhìn tôi… thật thà vô tội? Đây là cách ví von gì đây? Hình như đâu phải đang khen. Nhưng mà xem ra ý kiến này không tệ, tuy tôi không thích vào lớp, nhưng giờ đây không còn áp lực thi cử nữa, vào nghe giảng cũng có vẻ khá thú vị, huống chi còn là tiết dạy của Ninh Hải. Xem như để phổ cập về kiến thức chứng khoán vậy, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội mua cổ phiếu rồi phát tài..



Trên đường cùng Ninh Hải vào lớp học, tôi có hơi khẩn trương, các phòng học vừa đi ngang đều đã có học sinh, đúng như thường lệ, ba dãy bàn đầu tiên trống không. Nghĩ đến việc phải bước vào lớp học dưới ánh nhìn của mọi người thì tôi bắt đầu lo lắng, nhưng đến cũng đã đến rồi, thôi thì cứ cắm đầu mà đi vậy, huống chi còn có Ninh Hải, đi chung với Ninh Hải, nói sao học sinh cũng sẽ nể mặt mình.



Đến gần cửa phòng, Ninh Hải chợt dừng lại nói:



“Cậu vào trước đi, cứ chọn một chỗ để ngồi. Tiết đại cương không có quy định chỗ.”



“Tại sao? Mình đi theo phía sau cậu không được ư? Nếu không người ta sẽ tưởng mình dạy thế đó.”



Ninh Hải cười bảo: “Vào sau mình thì xem như là trễ giờ rồi. Quyển sách này cho cậu, mau vào đi.”



Hóa ra là vậy, xem ra tôi buộc phải bước vào chấp nhận ánh nhìn của mọi người rồi. Được, hít sâu, đẩy cửa, vào thôi.



Đúng như dự đoán, học sinh rất nhiều. Ngoài dự đoán, ba dãy bàn đầu đầy người.



Tôi hơi sững sờ, những đôi mắt nhìn phía tôi đều không mấy thiện cảm, tôi lườm thấy một chiếc ghế trống ở cuối dãy, vội cúi đầu đi tới đó. Thấp thoáng nghe thấy vài tiếng bàn tán:



“Còn tưởng là giáo viên dạy thế chứ.”



“Thì đó, hú hồn.”
“Nhạc Dịch, khai mau đi.”



Tôi nhìn cô ấy, đôi mắt rất sáng sủa, huống chi lâu nay Khắc Khắc vẫn được phong là ngàn ly không say mà, đâu có giống là không tỉnh táo?!“Khai chuyện gì?”



“Hớ!” Khắc Khắc tỏ vẻ như xem thường, “Còn giả bộ nữa sao? Có mệt không vậy?”



“Uống bao nhiêu ly rồi?”



“Đừng đánh trống lãng, tui đang hỏi mà, Ninh Hải đó, cô định thế nào?”



Tim tôi chùn xuống, im lặng. Tuy biết rằng Khắc Khắc rất có thể đã nhận ra gì đó, nhưng đến khi thật sự phải mang ra để thảo luận, tôi vẫn cảm thấy không thoải mái.



“Tôi biết cô nghĩ gì. Ý kiến của tôi là, nếu có dũng khí tiếp nhận, thì hãy nắm bắt cơ hội; Nếu không thì đừng làm tổn thương Ninh Hải. Tuy chỉ mới gặp hai lần, nhưng Ninh Hải thật sự là một cô gái rất tốt, đừng tổn thương người ta.”



“Tôi không biết.”



“Tôi biết ngay là cô sẽ tỏ thái độ này mà, bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn cứ cái kiểu này, chết không chết sống không sống! Bỏ đi bỏ đi, không thèm nói cô nữa, nghe theo ý trời vậy. Dù gì… của cô thì chạy cũng không thoát, không phải của cô thì có giữ cũng chẳng được lâu.”



Khắc Khắc dứt lời thì lắc đầu ngồi trở về chỗ của mình, đúng lúc này thì Ninh Hải quay về, tôi bị câu “Không phải của cô thì có giữ cũng chẳng được lâu” ấy làm cho tâm trạng trở nên rất tệ. Tự tôi biết rằng, nếu thật sự có một ngày để tôi nhìn thấy Tiểu Hải thuộc về một người khác, dẫu cho là một người đàn ông, thì cảm giác của tôi cũng chỉ có một mà thôi: không nỡ.



Sau bữa tiệc, nhóm người Trần Đam lại rủ nhau đi hát karaoke, tôi không muốn đi, một là vì ghét đông người, hai là… tôi thật sự không có tâm trạng. Vừa đứng dậy thì tôi đã cảm giác mình như đang đi trên mây, hai chân mềm nhũn, cơ hồ là đứng không vững. May thay đầu óc vẫn còn tỉnh táo, tôi biết, Ninh Hải đã đỡ lấy tôi. Trần Đam tiễn chúng tôi ra ngoài, gọi một chiếc taxi, Ninh Hải cũng có uống rượu, đành để xe lại đây thôi. Tôi mở cửa ra là chui ngay vào xe, sau đó nghe thấy Ninh Hải báo địa điểm với tài xế, là Học viện Kiến trúc. Tôi không nói cụ thể địa chỉ nhà của mình, mà chỉ ngã lưng ra ghế, nhắm mắt lại, chỉ mong xoa dịu cơn đau đầu đang ập đến từng cơn dưới tác dụng của cồn.



Trong mơ màng, tôi cảm nhận được Ninh Hải tựa vào vai tôi, mái tóc lướt qua cổ tôi có cảm giác nhồn nhột. Tay của Ninh Hải đặt trong tay tôi, vẫn mát lạnh như ngày nào. Tôi cảm thấy lòng mình bình yên hơn, đầu cũng không còn đau như lúc nãy. Đột nhiên, bên tai vọng lên tiếng nói khe khẽ:



“Lạc Dịch, mình không biết nhà cậu ở đâu, về ký túc xá của mình nghỉ tạm được không?”



Mùi hương thoang thoảng hòa cùng mùi rượu truyền đến, tim của tôi chợt lỡ mất một nhịp. Tôi và Ninh Hải không phải chưa từng thân mật như vậy, nhưng trong tình huống này, không khí đột nhiên như bị keo dán lại. Tôi “ừm” một tiếng, ngồi thẳng dậy, quay sang quàng tay qua vai của Ninh Hải, nhìn vào mắt cậu ấy.



Không biết là vì tác dụng của cồn, hay vì tư thế này của tôi mang ý nghĩa quá mập mờ, mặt của Ninh Hải thình lình ửng hồng, cúi mắt xuống không dám nhìn tôi, hai hàng mi khẽ chớp mở, tôi nghe Tiểu Hải nói:



“Cậu làm gì thế? Uống say như vậy rồi còn không ngồi đàng hoàng, nhìn gì chứ?”



Tôi lấy hết dũng khí, song vẫn không dám vượt mức, cuối cùng chỉ hôn nhẹ lên trán Tiểu Hải. Sau đó buông tay ra, dựa trở về ghế, miệng thì cười. Mặt tôi nóng hổi, tôi tin giờ đây nó không khác gì bộ phận nào đó của con khỉ đâu.



Ninh Hải vẫn chưa kịp phản ứng ra, cậu ấy quay mặt nhìn ra cửa sổ, còn tôi thì cứ ngồi cười một mình. Một lúc sau, bàn tay man mát của Ninh Hải lại chủ động đặt vào lòng bàn tay của tôi. Tôi phát hiện, mượn danh say rượu, thật sự có thể làm nên rất nhiều việc.



Tiếc thay, tôi không thể tiến thêm bước nữa. Điện thoại của mẹ đã gọi đến, bị nghe thấy tôi đã say rượu, mẹ liền rống lên liên hồi suýt chốc làm banh chiếc điện thoại của tôi. Tôi mang gương mặt trắng bệch quay lại nhìn Ninh Hải, rằng tôi nhất định phải về nhà thôi, nếu như ngày mai cậu ấy còn muốn nhìn thấy tôi.



Ninh Hải bật cười trêu tôi: “Sợ mẹ đến vậy sao? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”



“Chịu thôi, ăn của người mà, mình ăn cơm của mẹ nấu hai mươi mấy năm rồi, có thể không sợ sao.”



Ninh Hải không nói thêm nữa, tôi báo với tài xế địa chỉ khu nhà tôi ở rồi quay lại nhìn Tiểu Hải, trái tim tham vọng bỗng chốc an phận trở lại.