Truyện Kể Trong Câu Chuyện

Chương 8 :

Ngày đăng: 03:41 19/04/20


Ký túc xá mới là loại căn hộ hai phòng ngủ, không rộng, nhưng do có tầng áp mái nên có cảm giác thoáng đãng hơn. Dẫu nơi đây đã được trang trí lại, nhưng Ninh Hải vẫn quyết định quét vôi vách tường lần nữa, và đương nhiên, còn phải mua một số nội thất. Sảnh và phòng khách Ninh Hải dùng màu trắng, phòng ngủ là màu be nhạt ấm áp, tầng áp mái thuộc về tôi, tôi quyết định chọn màu thịt đỏ mà tôi thích. Kết quả là người ta đã rất lịch sự mà nói với tôi rằng người ta không có màu đó, tôi vô cùng phẫn nộ! Ninh Hải ngẫm nghĩ một lúc, nhanh chóng thu hồi chủ quyền của tôi, rồi chọn luôn giấy dán tường mang hoa văn màu lục nhạt, hoàn toàn phớt lờ ý kiến của tôi. Để trả đũa, tôi đã chọn một tấm nệm to thật to mang màu ngụy trang dùng trong quân sự, định đặt nó trên tầng áp mái, kiên quyết không chịu mua giường. Ninh Hải cãi không lại tôi, đành thỏa hiệp. 



Khi đi vào siêu thị nội thất, không hiểu vì sao, tôi đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn, tim đập thình thịch. Cái cảm giác tựa như hai vợ chồng sắp cưới cùng đi mua sắm đồ dùng gia đình ấy, khiến tôi phấn chấn lạ thường. Mắt thẩm mĩ của Ninh Hải rất cao, cậu ấy hỏi thăm rất cặn kẽ và lắng nghe lời giới thiệu của nhân viên bán hàng, còn tôi thì như người bị điên nói này nói nọ, nhưng lại chẳng trúng vào trọng tâm. Ninh Hải đã lườm tôi rất nhiều lần nhưng vô hiệu, đành mặc kệ. Một lúc sau, nhân viên bán hàng dắt chúng tôi vào phòng mẫu tham quan, bản thân thì về kho tìm những món trang trí đi kèm cho chúng tôi xem. Cô ấy vừa đi ra thì tôi tiện tay đóng cửa, quay lại là liền vồ tới bên Ninh Hải làm cậu ấy ngã lên chiếc giường to màu đỏ tươi ở sau lưng, Ninh Hải hoảng hồn, hai má lập tức đỏ hồng, tôi chẳng màng gì hết cứ thế mà kéo áo của Ninh Hải, hôn lên cổ của cậu ấy khiến cho hơi thở của Ninh Hải bắt đầu không điều hòa. May mắn thay, Tiểu Hải lý trí hơn tôi, cậu ấy đã kịp lúc đẩy tôi ra trước khi nhân viên bán hàng quay lại, rồi nhanh chóng chỉnh lý quần áo của hai chúng tôi, duy chỉ có dấu vết đỏ hồng trên gương mặt là chưa kịp tan biến.



Hôm ấy tôi đã về nhà nói với mẹ rằng tôi muốn dọn đến ở cùng Ninh Hải, may mà mẹ tôi chỉ lo lắng việc tôi có làm phiền người khác hay không mà không hề nghi ngờ ý đồ của chúng tôi. Vậy nên, dưới những lời giải thích vô cùng hoàn hảo mà tôi đã chuẩn bị từ trước, bà đã vui vẻ nhận lời, điều này khiến tôi càng thêm khoái chí.



Không lâu sau, tôi đã dọn vào căn hộ của Ninh Hải, chính thức bắt đầu cuộc sống của chúng tôi. Điều kỳ lạ là, sau khi ở chung với nhau, tôi lại không có hiện tượng mất kiểm khống như ngày đi mua nội thất, chúng tôi thường chỉ thân mật một lúc sau khi tắm xong, tần suất “yêu đương” cũng vô cùng có chừng mực và điều độ. Chính việc này đã khiến cho hành vi giữa thanh thiên bạch nhật đang ăn vận chỉnh tề mà cũng có thể hưng phấn của tôi vào buổi sáng hôm ấy trở nên khó hiểu, Ninh Hải nói lúc ấy cậu ấy rất thấp thỏm, ngỡ rằng tôi là một người có dục vọng rất mạnh mẽ, sợ sau này không thể tiếp nhận, về sau mới biết hoàn toàn không phải thế. Sau nhiều lần thảo luận, chúng tôi rút ra kết luận, đó chính là, hàm lượng Formaldehyde trong siêu thị nội thất quá cao, tôi đã bị trúng độc. Song, tôi vẫn không khỏi đặt câu hỏi, lẽ nào formaldehyde có tác dụng kích thích dục vọng?Cuộc sống của chúng tôi đã bắt đầu.



Đơn giản, nhưng rất hạnh phúc. Ninh Hải sau giờ làm việc hành chánh vẫn cố gắng hết mình hoàn thành chức trách của một người nội trợ, và tôi cũng thay đổi thói quen không làm việc nhà, hết mình giúp đỡ cậu ấy khi cần thiết. Hai chúng tôi là “công chúa” điển hình khi còn sống ở nhà, thật ra tôi biết mẹ tôi cũng có ý muốn xem tôi sẽ làm trò cười như thế nào, bà biết khả năng tự sinh tồn của tôi cơ hồ là nhỏ hơn không. Nhưng Ninh Hải từng có kinh nghiệm sống tự lập, chúng tôi có tình yêu, do đó, lẽ đương nhiên là không việc gì quật ngã được chúng tôi. Cũng sẽ lo toan về cơm áo gạo tiền, cũng có những lúc va chạm, chúng tôi sống cuộc sống như những gia đình bình thường khác, chúng tôi không có điểm đặc biệt. Điều duy nhất không giống nhau có lẽ là chúng tôi đều hiểu rằng hạnh phúc không dễ có, vì vậy càng khoan dung hơn, trân trọng hơn, và nữa là, yêu nhiều hơn.



Mỗi buổi hoàng hôn, ánh sáng tán xạ tô lên bầu trời một màu đỏ, sau khi ăn cơm và tắm rửa xong, tôi thay quần ống túm màu trắng và áo thun, cầm một quyển sách rồi đi ra ban công, ngồi lên chiếc ghế mây cổ xưa mà chúng tôi đã mua ở “Chợ đồ cổ”, hai chân vắt lên khung cửa sổ, lật vài trang sách, hưởng thụ làn gió đêm. Một lúc sau, Tiểu Hải cũng sẽ mặc áo dây và quần đùi cùng màu với tôi, mái tóc ươn ướt, tay cầm ly kem vị dâu hoặc vị vani bước ra. Tiểu Hải của lúc này bao giờ cũng mang một mùi hương thanh khiết, nước trên mái tóc nhỏ xuống bờ vai, lồng ngực, và chảy dần xuống nấp vào một nơi nào đó, cảnh tượng như thế khiến tôi ngây người, mãi suy đoán nơi mà giọt nước ấy sẽ dừng chân sẽ là ở đâu. Tiểu Hải bước một chân qua chân tôi rồi cứ thế mà ngồi lên người tôi, lắc lư một cách tự do tự tại. Kem ở trên đầu lưỡi, Tiểu Hải dụ tôi ăn, hạt kem mát lạnh và ngọt ngào ấy tức thì hóa thành nước mật trong khoang miệng, bị chúng tôi nuốt vào. Tiểu Hải bưng lấy mặt tôi, trán tôi tựa vào trán Tiểu Hải, mũi cũng cọ quậy vào nhau, tôi đưa ngón tay út quệt lên lưng Tiểu Hải khiến cậu ấy cười khúc khích vì nhột.



Nụ hôn và thế đã rơi xuống, không làm gì cả, chỉ là hôn, một nụ hôn dịu dàng và tỉ mỉ. Bờ môi và đầu lưỡi của tôi dẫn dắt Ninh Hải, tôi càn quét, và cưỡng đoạt mùi hương thuộc về tôi. Ánh mắt của Tiểu Hải trong vắt như nước, ấm áp và lôi cuốn, gương mặt của tôi được cậu ấy giữ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa dịu. Tôi mỉm cười nhắc nhở:



“Nè, cẩn thận để bị tên háo sắc nào đó ở nhà đối diện nhìn thấy cô giáo Ninh của chúng ta cả gan diễn cảnh phim hạn chế tại nhà đó nha.”



Tiểu Hải cười nói, “Phải qua tận nhà đối diện mới có tên háo sắc sao? Người ở trước mặt mình không phải à?”



Ngôi sao dần leo lên bầu trời, triển hiện luồng sáng tươi đẹp của chúng, song tôi không có tâm trạng để thưởng thức, bởi vì cô gái ở trước mắt tôi, xinh đẹp hơn chúng nhiều.



Lễ Quốc khánh đến. Dự định ban đầu là cùng Tiểu Hải đi chơi, ngờ đâu quyển tập san do chúng tôi phụ trách đã được phê duyệt, thế là phải tăng ca để kịp đưa ra thị trường trước kỳ nghỉ lễ. Phi Phi và những người trong tổ đều than ngắn thở dài, tôi bĩu môi, sao cũng được. Về đến nhà kể với Tiểu Hải, cậu ấy nói đúng lúc ba mẹ và chị hai đều sẽ đi du lịch ở đảo Tam Á, không có người trông coi cháu trai Du Du, nên Du Du sẽ được đưa sang đây. Tôi rất thích trẻ con, nên đồng ý ngay. Một ngày trước kỳ nghỉ lễ, Ninh Hải đột nhiên bảo tôi cùng cậu ấy về nhà đón Du Du, tiện thể dùng cơm ở đấy. Tôi không mấy thích, song vẫn đã nhận lời. Nói sao thì sau này cũng phải đối mặt thôi, chi bằng thực tập trước vậy.Sau giờ làm, tôi vừa ra khỏi tòa nhà thì đã thấy xe của Tiểu Hải dừng ở bên kia đường. Tôi mở cửa ra ngồi vào trong và nói:



“Chúng ta mua ít gì trước đã, đi tay không đến nhà cậu không hay lắm.”



“Mình mua rồi, để ở phía sau.”



“Ồ.”



Suốt chặng đường, Tiểu Hải không nói gì, tôi muốn tìm chủ đề gì đó để thảo luận, cũng không có, đành im lặng. Đến trước cửa nhà, Ninh Hải gạt cần số, tôi vừa định xuống xe thì cậu ấy đã giữ lại.



“Lạc Dịch.”



“Hửm? Sao vậy?”



Tôi quay lại nhìn, Ninh Hải chỉnh lại mái tóc cho tôi, rồi nhìn vào mắt tôi.
“Sao cậu không hỏi nó đã làm gì?” Tôi che mũi lại, tức anh ách.



“Làm gì thì nó cũng là một đứa trẻ! Con nít thì có thể làm gì cậu chứ, lòng độ lượng của cậu chỉ có bấy nhiêu ư?” Ninh Hải nói với tôi xong thì vỗ về Du Du, “Ngoan, Du Du ngoan, không khóc, chúng ta không chơi với Lạc Dịch nữa, chịu không?”



Tôi tức đến nổi nằm phịch xuống giường. Lúc này thằng bé mặt mũi tèm lem hét vào mặt tôi:



“Đứng dậy! Đây là giường của cô út! Sao cô ngủ trên giường của cô út! Cô là người xấu! Cô suốt ngày ở nhà của cô út của tôi làm gì chứ?!”



Tôi sững người, không ngờ một đứa trẻ năm tuổi mà có thể nói ra những lời như vậy.



“Du Du!” Ninh Hải không cho nó nói tiếp nữa. Tôi đứng dậy, lẳng lặng đi ra ngoài.



Vừa ngồi xuống sô pha thì Ninh Hải đã bước ra cùng,



“Lạc Dịch, cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, Du Du còn nhỏ không biết gì, trước đây lại chưa từng gặp cậu nên mới thấy cậu xa lạ.”



“Lời nói trẻ con mà, những lời như thế mới là thành thật nhất.” Tôi lẩm bẩm một mình.



“Lạc Dịch.” Ninh Hải nắm lấy tay tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi.



Tôi không chờ cậu ấy mở lời thì đã nói: “Mình ra ngoài hóng gió một lúc.” Nói xong liền đứng dậy mặc áo khoác và mang giày vào.



Ninh Hải đi lên đứng chặn trước cửa, “Trễ như vậy rồi cậu còn đi đâu? Không phải nói hôm nay rất mệt sao? Nước ấm đã xong cả rồi.”



“Mình không sao. Chỉ muốn ra ngoài một lúc thôi, cậu tắm rồi thì ngủ trước đi, một lát mình sẽ về.” Dứt lời tôi lách qua người cậu ấy, mở cửa ra ngoài.



Tiết trời về đêm của mùa thu, gió mang theo hơi lạnh, tôi kéo dây áo lên, tay thọc vào túi quần, đi không chủ đích. Tôi tự bảo mình đừng suy nghĩ những chuyện không nên nghĩ. Giữa đường tôi mua một gói thuốc lá, ngậm một điếu vào miệng, nhưng không hút, cứ để nó tự đốt đến hết. Ngoài phố rất náo nhiệt, đèn đuốc ngày lễ làm cho con đường đặc biệt rực rỡ. Nhìn những xe cộ qua lại tấp nập, đột nhiên, ánh đèn và hơi rượu của thành phố chợt trở nên hư ảo, giống như chính cuộc sống của tôi vậy, không có một điểm tựa nào là vững vàng. Ngẫm lại đoạn đường của mình và Tiểu Hải, quá khứ tuy không suôn sẻ, song chúng tôi vẫn luôn sát cánh bên nhau. Nhưng tương lai thì sao đây? Không dám nghĩ, không thể nghĩ.



Khi trở về, đèn ở sảnh vẫn sáng. Tôi không tắm, mà đi thẳng vào phòng khách. Thấp thoáng nghe thấy tiếng thở dài của Tiểu Hải từ phòng bên cạnh. Đêm ấy, Tiểu Hải không qua tìm tôi nữa.



Hôm sau khi vào đến công ty, tôi gọi điện cho Tiểu Hải rằng công việc rất bận, buổi tối sẽ không về đó nữa mà về nhà mình ngủ.



“Lạc Dịch….” Ninh Hải như muốn nói gì đó, nhưng tôi tìm cớ nói rất bận rồi nhanh chóng cúp máy. Có nhiều lúc tôi giống như một con đà điểu, không muốn đối mặt với một số việc.