Truyền Kì Bát Nháo Hội

Chương 4 : Đi bắt trộm cũng cần phải xếp hàng

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Bạch Cẩm Y: “Dao tỷ à, có người muốn gia nhập hội mình!”



Dao Dao gật đầu như giã tỏi: “Được được, nạp vào làm nô tỳ của ta.”



Nhược Hy mài dao: “Sao cha nuôi dám, nô tỳ của cha nuôi chỉ có thể là ta thôi.”



Dao Dao lau mồ hôi hội: “Vậy không tuyển nữa!”



Yến tỷ: “Phải tuyển chứ!”



Cẩm Y muội muội: “Vậy theo tỷ thì cho vào vị trí nào được!”



Yến tỷ: “Dọn phân chó!”



*Các bạn đừng nghe Yến tỷ đùa, không có vụ dọn phân chó đâu nha!



Yến tỷ: “Đùa cái *beep* a!”



——————————



Chương 4: Đi bắt trộm cũng cần phải xếp hàng



Hôm nay phủ vương gia đông hơn hẳn mọi hôm.



Nửa đêm, trăng thanh gió mát, giang hồ võ lâm, không phân biệt bất kể bạch đạo hắc đạo đều kéo nhau lên nóc nhà ngồi, đi vài bước lại gặp người quen, đủ đông vui, đủ nhộn nhịp. Chỗ này xưng huynh gọi đệ, chào hỏi hữu lễ, chỗ kia ngâm thơ, đối võ, có chỗ đã mang cả bàn cờ ra đánh rồi, không khí hòa thuận ấm áp.



“A, đây chẳng phải là Tống tiểu muội ở phái Nga Mi sao? Tên đạo tặc Mạc Lăng ấy đã trộm của muội cái gì?”



“Hắn a ~” Tiểu muội khóc ướt đẫm cả khăn tay, căm phẫn nói. “Hắn cướp mất bản bí tịch viết tay của sư tổ nhà ta. Lý sư huynh, nhà bên đấy bị mất trộm cái gì?”



“Nói ra cũng thật nhục nhã, ta không cẩn thận, trong lúc sơ ý bị hắn trộm mất bức tượng Bạch thủ La Hán. Thế nhưng vẫn chưa đen đủi bắng La sư huynh đây nhỉ?”



“Ha Hả, chỉ là một đóa Thiên Sơn tuyết liên, so thế nào được với phái Không Động của Mộ thiếu hiệp!”
“Ta cho ngươi từ giờ trở đi không ‘lên’ được luôn!”



Ba cây kim châm thẳng tắp hướng sau gáy của Mộ Nhược Ngôn mà phi tới. Đột nhiên có hàn phong dữ dội, một chưởng đánh trúng vai nàng khiến nàng ngã xuống từ trên mái nhà. Nhìn lên, chỉ thấy một bóng đen, nửa đầu bạch sắc, đeo mặt nạ cáo đang ôm lấy tên họ Mộ đứng cao cao tại thượng.



“Người này ta sẽ mang đi!”



Bạch Cẩm Y đáng thương gật đầu như giã tỏi, ngài muốn mang cứ mang, ngài mang cái gì đi cũng được. Nhìn xem, người ta cường đại thế nào, nhỏ bé yếu ớt như nàng dám tranh sao.



Không cả nghe được tiếng gió, người kia mang theo Mộ Nhược Ngôn, thoáng cái mà biến mất.



Mộ Nhược Ngôn vẫn đang bị trúng nhiếp hồn, mơ mơ màng màng cảm thấy hình như mình đang cưỡi ngựa, mà hình như mình lại đang đi thuyền. Đặc biệt là con bướm giống quý hiếm đêm hôm trước đã bay trở lại rồi…



Lại nói, sau khi tên mặt nạ cáo mang họ Mộ rời đi, tại phủ vương gia chỉ còn lại một mình Bạch Cẩm Y nàng, nhanh chóng chạy đi tìm viên minh châu. Nhiếp tâm thuật và hóa cốt đơn đều chỉ được một chốc, giờ không nhanh tay thì khó lòng mà rời khỏi đây trước khi lũ anh hùng kia tỉnh dậy được.



Nàng phi thân thẳng đến phòng bảo vật của vương gia phủ. Vừa đẩy cửa, đập vào mắt chính là một đứa nhỏ mũm mĩm, mặt đầy tàn nhang, đang ôm viên dạ minh châu to như quả trứng ngỗng vào lòng, bộ dạng ngốc ngốc hề hề không có gì nguy hiểm nhưng vẫn khiến nàng đề cao cảnh giác.



“Ngươi đã biết trước ta sẽ đến nên chuẩn bị trước để đối phó ta?”



“Đệ nào có biết sẽ có tỷ tỷ xinh đẹp như vậy đến đâu!”



“Vậy tại sao lại chuẩn bị nút bịt tai?”



“Đám anh hùng kia ồn quá, đệ ngủ không được.”



“Tại sao lại lấy khăn tay nhét vào lỗ mũi?”



“Mùa xuân đệ hay bị dị ứng phấn hoa…”



Bạch Cẩm Y hít vài ngụm khí lạnh. Tiểu vương gia liếc nàng, lại cười bẽn lẽn lấy lòng nói.



“Quan trọng là… tỷ tỷ xinh đẹp à, tỷ đến trộm đồ đúng không?”