Truyền Kì Đông Vân
Chương 13 : Nàng so trăng hoa gấp bội phần.
Ngày đăng: 01:32 27/06/20
-Này, đừng chĩa cục đen đen này vào Nhạc mỗ.
Nhạc Đông Vân mất hứng. Hắn dù mới đến Địa Cầu, nhiều thứ còn không biết, bất quá mấy lần bị Nhạc Băng chĩa súng vào, cũng coi như thông tỏ thứ trước mặt là thủ đoạn mấy người này dùng để áp chế kẻ khác. Mà Nhạc Đông Vân hắn này? Thân là Nhạc gia thiếu gia chủ sao có thể tùy tiện bị người uy hiếp? Mặc dù thực lực kẻ đang uy hiếp so với hắn, giống như đứa trẻ đang quơ nắm đấm thị uy với người lớn vậy. Hoặc dễ hình dung hơn thì, khi mà con kiến nhỏ cố gắng đốt lấy giày ngươi, ngươi dù không chịu một điểm thương tổn, hẳn cũng không thoải mái đúng không này?
Thực ra, khoảnh khắc nam cảnh sát kia chĩa súng vào Nhạc Đông Vân, không chỉ hắn, những người xung quanh nội tâm cũng là lộp bộp lo lắng lấy. Dù nói cảnh sát nhân dân được cấp súng, có điều há thể tùy tiện khai hỏa? Trừ phi là trường hợp tự vệ chính đáng, đối phương là đối tượng đặc biệt có thể gây nguy hiểm đến tính mạng cán bộ chiến sĩ ra, còn lại muốn sử dụng súng cũng là phải xin chỉ thị cấp trên. Tất nhiên nói như thế không phải ý bảo súng trong tay cảnh sát có cũng như phế vật, súng đạn vô tình ai biết trước này? Một viên nổ ra, ngươi cố ý cũng được, vô tình cũng không sao, cũng đều là một cái nhân mạng mà thôi. Cho nên nói đi nói lại, hiệu quả răn đe vẫn rất rõ ràng.
Đáng tiếc mấy người này không nghĩ đến, hoặc nói là không thể nghĩ đến, kẻ mà bọn họ đang đối mặt, cũng đừng dùng hai chữ “thường nhân” để hình dung.
-Này, cho mấy người một hơi thở để hạ tay xuống. Bằng không cũng đừng trách Nhạc mỗ rồi.
Nhạc Đông Vân có vẻ rất là đại nhân đại lượng nói, có điều hắn cũng không biết lời này càng khiến đám cảnh sát trong lòng khó chịu. Đặc biệt viên cảnh sát Thụy Sĩ một bụng hỏa khí khó thể nhịn. Hắn là dạng cảnh sát nhân dân mẫu mực, đối với hành vi của đám con nhà quan vẫn không vừa mặt. Nhân dân là lực lượng lao động chính của xã hội, trực tiếp tạo ra của cải vật chất nuôi sống con người. Mà những kẻ nhà giàu, con quan khốn nạn kia lại đè đầu cưỡi cổ bọn họ, thử hỏi thiên lý ở đâu? Nhạc Đông Vân hiện tại bị hắn nhận định là một kẻ có gia thế, cho nên có thể tùy ý đánh người, tùy ý coi thường những người thực thi công lý. Thụy Sĩ hắn nếu như mang cái danh cảnh sát, lại không làm được những việc mà cảnh sát nên làm thì đời này kiếp này coi như thất bại rồi. Bởi vậy càng kiên quyết nắm chặt báng súng, giọng điệu không chút thương lượng:
-Hiện tại quay trở lại, bằng không đừng trách súng đạn vô tình.
Hắn nói lời này, vậy mà vô hình chung nhận được ủng hộ của những cảnh sát xung quanh. Cảm đám bỗng chốc tỏa ra một loại chính khí lẫm thiên, không chùn bước trước cường quyền, hướng về Nhạc Đông Vân.
-Mau bỏ súng xuống.
Đáng tiếc sự kiên quyết đồng lòng của mấy người cảnh sát còn chưa kéo dài được bao lâu, một giọng nói lạnh lùng có phần mất hứng vang lên. Sau đó đám cảnh sát kia liền choáng váng, Nhạc mỹ nhân vốn ghét ác như cừu nhân sao bây giờ lại đứng về phía tội phạm rồi? Bọn họ không khỏi nhìn về Nhạc Đông Vân một chút, trong lòng bỗng chốc nổi lên ý nghĩ cổ quái:”Nhạc mỹ nhân này không phải là thấy bộ dạng vạn người mê của tên tiểu tử này, liền vứt bỏ hết thảy công lý đấy chứ?”
Thực ra, cũng không thể trách bọn họ nổi lên ý nghĩ đó. Bởi căn bản là nhìn Nhạc Đông Vân khiến cho người ta rất dễ nổi lên suy nghĩ đó. Nữ nhân đối với nam nhân hấp dẫn chủ yếu gồm hai mặt chính:Dung mạo cùng tính cách. Dung mạo ở đây không phải bàn đến, còn về phần tính cách chính là nữ tính, kiên cường các loại,... Tất nhiên, chủ yếu vẫn xem ở mặt dung mạo nữ nhân đó. Một nữ nhân đẹp xuất sắc, thì không chỉ nam nhân, mà nữ nhân khác đồng dạng cũng thấy được vẻ đẹp đó. Mà đổi lại nam nhân đối với nữ nhân hấp dẫn, thì dù vẫn ở hai khía cạnh dung mạo cùng tính cách. Có điều tính cách so ra cũng trọng yếu không kém. Tỷ như nói một nam nhân dung mạo không quá suất khí, nhưng hắn nam tính, hắn là một cái nam tử hán, để cho nữ nhân trong lòng hắn cảm giác được an toàn, thì sức hấp dẫn vẫn rất lớn. Còn như nam nhân như Nhạc Đông Vân, không biết hắn có phải nam tử hán không, chỉ là từ dung mạo cùng khí chất mà nói, đã đủ để không chỉ nữ nhân mà đám nam nhân ở đây đều ước ao. Ài, đáng tiếc vẫn phải thực tế chút. Mọi người hơi lắc đầu, nhìn về Nhạc Băng tỏ vẻ đồng tình nhưng vẫn nói:
-Tổ trưởng, người này cố ý muốn chống đối chúng ta thi hành nhiệm vụ. Tình huống hiện tại cũng là bất đắc dĩ.
Nhạc Băng vốn đang bởi vì vụ việc Nhạc Đông Vân trước đó làm cho bản thân bức bối, bây giờ bỗng nghe mấy đồng nghiệp khác loáng thoáng kể chuyện có kẻ vào đồn cảnh sát bằng phương thức cực kỳ kiêu ngạo, nội tâm bỗng linh tính phần nào. Mà quả thực linh cảm phụ nữ đúng không phải đùa, nàng rất nhanh chạy đến phòng thẩm vấn, cũng rất nhanh thấy được một viên cảnh sát đang chĩa súng vào tên điên kia. Đây là tên điên nguy hiểm đặc biệt khôn lường, bởi vậy mới ra lệnh hạ súng. Sau đó, mọi người đều dùng ánh mắt kì quái nhìn nàng là sao?
-Tôi nói là mau hạ súng xuống! Tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh.
Nhạc Băng nghiêm giọng nói. Nàng nếu như là biết suy nghĩ của mọi người, hẳn sẽ không ngần ngại rút súng nã vào Nhạc Đông Vân vài phát để chứng minh “trong sạch” của mình sao? Dù sao tên kia cũng không chết được.
-Cái này….được rồi.
Tên cảnh sát gọi Thụy Sĩ kia có chút chần chừ, nhưng rồi cũng hạ súng xuống. Dù là quân đội hay cảnh sát, cũng đều phải tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh cấp trên.
-Vụ này giao cho tôi giải quyết.
Nhạc Băng nói với mấy viên cảnh sát xong, quay qua Nhạc Đông Vân trừng mắt:
-Nhạc Đông Vân, ngươi đã bỏ chạy, hiện tại còn qua đây làm gì?
-Ai nói Nhạc mỗ bỏ chạy
Nhạc Đông Vân nghe lời này tuyệt đối là mất hứng:
-Coi như là tại Tiên Vân, ta tại thời điểm mắc lỗi cũng là đối hình phạt nghiêm khắc của phụ thân chịu tội, chứ đừng nói đến chỉ bằng cô.
-Ngươi rõ ràng là không để ta bắt về đồn, bỏ chạy lại có thể nói đường đường chính chính như thế.
Nhạc Băng rất khinh bỉ tên này.
-Đấy là tại cô gái nhỏ như cô quá phiền. Nhạc mỗ cũng lười dây dưa lấy.
-Ngươi!
Nhạc Băng tức giận:
-Sao cũng được, thế nhưng còn quay lại gây rắc rối cho ta làm gì?
-Cái này….
Nhạc Đông Vân bỗng hơi ngượng ngùng, nhưng rồi dứt khoát thừa nhận:
-Ta bỏ quên thê tử, hiện tại quay lại lấy.
Nhạc Băng chợt cảm thấy đau đầu. Nói chuyện với người này đúng lại hại não mà. Thê tử cũng có thể tùy tiện bỏ quên sao, sau đó quay lại nhặt? Mà “thê tử”, hiện tại thế kỷ bao nhiên rồi vẫn còn dùng từ này?
Hàn Tuyết ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, ngược lại thập phần bình tĩnh. Đối với Nhạc Đông Vân nói năng kì quái không có bao nhiêu kinh ngạc. Nàng chờ hai người nói xong, mới nhẹ nhàng hỏi Nhạc Băng:
-Nhạc cảnh sát, hiện tại cũng khuya rồi, chúng tôi đã được về chưa?
-Hai người về đi
Nhạc Băng mệt mỏi phất tay
-Chuyện hôm nay coi như xong.
-Nha, vậy được rồi.
Hàn Tuyết gật đầu, quay qua Nhạc Đông Vân :
-Phu quân, chúng ta về thôi.
Nhạc Đông Vân không có ý kiến gì cả, thoáng chốc đã cùng Hàn Tuyết biến mất phía chân trời, dù rằng hiện tại đang ở thành phố và đang là buổi đêm. Mà thôi, dùng từ chân trời coi như là mang tính chất ước lệ tượng trưng đi.
-Phu quân, chúng ta bây giờ làm gì?
Hàn Tuyết đã tập làm quen với việc đằng vân giá vũ, cùng với phu quân như tiên nhân này của mình, ở trong lòng hắn hỏi.
-Chúng ta ở trên này ngắm trăng nhé?
Chúng khó trách Hàn Tuyết có ý tưởng này. Dù rằng bình thường những hôm trời quang mây cũng có thể thấy được trăng, nhưng đó là ở dưới mặt đất a! Còn hôm nay là ngày rằm tháng sáu,thời điểm trăng tròn sáng nhất, hơn nữa bầu trời đêm nay đặc biệt nhiều mây, bọn họ phi hành trên lớp mây kia, giống như cùng bên dưới đô thị ồn ào náo nhiệt có một tầng ngăn cách, khung cảnh đặc biệt trữ tình. Nhạc Đông Vân bất chợt cũng ngẩng đầu lên bầu trời. So với Tiên Vân thế giới mà nói, trăng tại Địa Cầu dường như nhỏ hơn một chút. Nhưng mà tại kẻ tha hương như hắn, lại lần nữa gặp lại ánh trăng quen thuộc, là cỡ nào hoài niệm cùng tưởng nhớ. Bất tri bất giác Nguyệt Tuyền kiếm đã dừng lại tự lúc nào không hay, hai tay Nhạc Đông Vân siết qua eo Hàn Tuyết, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
-Tuyết nhi, ánh trăng đêm nay phi thường mỹ lệ phải không?
Hắn thì thầm.
Mà Hàn Tuyết dưới khung cảnh nên thơ cũng đặc biệt động tình, hướng hắn yêu kiều liếc mắt:
-So với thiếp thì thế nào?
-Dưới ánh trăng, cùng mỹ nhân mình yêu thưởng nguyệt là một sự tình tốt đẹp biết bao! Mà nàng ư?
Nhạc Đông Vân mỉm cười:
-Nàng so trăng hoa gấp bội phần.
Nói rồi khẽ lẩm nhẩm:
“Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng
Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến
Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng”(*)
-Mây tưởng y phục, hoa tưởng dung mạo
Hàn Tuyết lặp lại câu thơ của Nhạc Đông Vân vừa đọc, hai má ửng hồng bất chợt hôn lên môi hắn:
-Phu quân thật tốt.
Nhạc Đông Vân nhẹ nhàng:
-Ta vĩnh viễn tốt với nàng, bây giờ cho đến mai sau đều như vậy. Dù cho thiên băng địa liệt, vật đổi sao dời, phần tình cảm này, chắc chắn khắc cốt ghi tâm.
-Thiếp tin tưởng.
Hàn Tuyết mê luyến tại trong lòng Nhạc Đông Vân nói, dù rằng nam nhân này xuất hiện như một giấc mơ. Một giấc mơ mà nàng sợ ngày nào đó khi bản thân tỉnh giấc sẽ trở nên đau đớn tâm can, nhưng như vậy nàng tình nguyện vĩnh viễn không tỉnh giấc, cứ như vậy...là tốt rồi.
(*). Thanh Bình Điệu kỳ 1. Thơ Lý Bạch.
Bản dịch của Nguyễn Sĩ Đại:
Mặt hoa, mây áo tưởng tơ
Hoa nồng sương móc, gió phơ phất thềm
Nếu không Quần Ngọc người tiên
Dưới trăng ắt đã gặp trên Dao Đài.
💎Nha, xin lỗi vì hôm qua ta không đăng chương, hình như hôm kia cũng vậy. Mà nhắc đến đăng chương mới nhớ, hồi trước khi AppYY mới ra, lúc đó số lượng truyện sáng tác rất thưa thớt, nếu không muốn nói là ít đến đáng thương. Lúc đó, coi như là tốc độ ra chương 4,5 ngày/1 chương cũng đã là tốt lắm rồi. Tốc độ ra chương của ta bây giờ so với hồi đó, phải nói là nhanh dữ dội hơn nhiều lắm. Đáng tiếc, mọi thứ đều đã thay đổi. Số lượng người biết đến YY nhiều hơn, số lượng tác phẩm sáng tác càng nhiều, tốc độ ra chương nhanh đến chóng mặt. Ta cũng muốn ra nhanh lắm a, nhưng không thể vì số lượng mà bỏ chất lượng được. Các ngươi để ý một chương ta viết, cơ bản luôn hơn hai ngàn chữ, khoảng tầm bảy, tám phút đọc. Như vậy một ngày ta viết được một chương coi như không tệ rồi. Lại nữa, ta là đang đi học, viết truyện hoàn toàn là một cái sở thích mà thôi. Hai mươi tư tiếng một ngày, ngoài ăn,ngủ, nghỉ mất cố định tám tiếng. Còn lại 16 tiếng thì việc học trên lớp chiếm 8 tiếng nữa, rồi các hoạt động khác,... Thời gian viết truyện chắc khoảng 3-4 tiếng tầm đó, bao gồm lên ý tưởng, sửa soạn câu văn. Nhưng con người ta không phải cái máy, sẽ có hôm mệt mỏi, chán nản, hoặc đơn giản là không có ý tưởng. Thành thử đành chịu.
Được rồi, trở lại với vấn đề chính. Ta trân trọng thông báo, truyện này so với truyện khác chắc chắn tốc độ ra chương không nhanh bằng. Chỉ là ta cam đoan mỗi chương xuất hiện chính là mỗi chương truyện hợp tiêu chuẩn, với thời gian đọc đủ dài cho mọi người thư giãn một lúc sau thời gian học tập, làm việc căng thẳng.
Mọi ý kiến thắc mắc xin để lại ở mục bình luận. Lời cuối cùng, ta muốn nói là ý tưởng sáng tác không phải cứ muốn sẽ có được, nhưng những sự khích lệ động viên, ví dụ đơn giản như nhấn một nút like,tạo phiếu đề cử, chia sẻ cho bạn bè,... sẽ là liều thuốc tinh thần tốt nhất cho tác giả, tạo niềm tin hơn cho tác giả vào tác phẩm của mình để tiếp tục cố gắng nhiều hơn đấy.
Thân!
💎
Nhạc Đông Vân mất hứng. Hắn dù mới đến Địa Cầu, nhiều thứ còn không biết, bất quá mấy lần bị Nhạc Băng chĩa súng vào, cũng coi như thông tỏ thứ trước mặt là thủ đoạn mấy người này dùng để áp chế kẻ khác. Mà Nhạc Đông Vân hắn này? Thân là Nhạc gia thiếu gia chủ sao có thể tùy tiện bị người uy hiếp? Mặc dù thực lực kẻ đang uy hiếp so với hắn, giống như đứa trẻ đang quơ nắm đấm thị uy với người lớn vậy. Hoặc dễ hình dung hơn thì, khi mà con kiến nhỏ cố gắng đốt lấy giày ngươi, ngươi dù không chịu một điểm thương tổn, hẳn cũng không thoải mái đúng không này?
Thực ra, khoảnh khắc nam cảnh sát kia chĩa súng vào Nhạc Đông Vân, không chỉ hắn, những người xung quanh nội tâm cũng là lộp bộp lo lắng lấy. Dù nói cảnh sát nhân dân được cấp súng, có điều há thể tùy tiện khai hỏa? Trừ phi là trường hợp tự vệ chính đáng, đối phương là đối tượng đặc biệt có thể gây nguy hiểm đến tính mạng cán bộ chiến sĩ ra, còn lại muốn sử dụng súng cũng là phải xin chỉ thị cấp trên. Tất nhiên nói như thế không phải ý bảo súng trong tay cảnh sát có cũng như phế vật, súng đạn vô tình ai biết trước này? Một viên nổ ra, ngươi cố ý cũng được, vô tình cũng không sao, cũng đều là một cái nhân mạng mà thôi. Cho nên nói đi nói lại, hiệu quả răn đe vẫn rất rõ ràng.
Đáng tiếc mấy người này không nghĩ đến, hoặc nói là không thể nghĩ đến, kẻ mà bọn họ đang đối mặt, cũng đừng dùng hai chữ “thường nhân” để hình dung.
-Này, cho mấy người một hơi thở để hạ tay xuống. Bằng không cũng đừng trách Nhạc mỗ rồi.
Nhạc Đông Vân có vẻ rất là đại nhân đại lượng nói, có điều hắn cũng không biết lời này càng khiến đám cảnh sát trong lòng khó chịu. Đặc biệt viên cảnh sát Thụy Sĩ một bụng hỏa khí khó thể nhịn. Hắn là dạng cảnh sát nhân dân mẫu mực, đối với hành vi của đám con nhà quan vẫn không vừa mặt. Nhân dân là lực lượng lao động chính của xã hội, trực tiếp tạo ra của cải vật chất nuôi sống con người. Mà những kẻ nhà giàu, con quan khốn nạn kia lại đè đầu cưỡi cổ bọn họ, thử hỏi thiên lý ở đâu? Nhạc Đông Vân hiện tại bị hắn nhận định là một kẻ có gia thế, cho nên có thể tùy ý đánh người, tùy ý coi thường những người thực thi công lý. Thụy Sĩ hắn nếu như mang cái danh cảnh sát, lại không làm được những việc mà cảnh sát nên làm thì đời này kiếp này coi như thất bại rồi. Bởi vậy càng kiên quyết nắm chặt báng súng, giọng điệu không chút thương lượng:
-Hiện tại quay trở lại, bằng không đừng trách súng đạn vô tình.
Hắn nói lời này, vậy mà vô hình chung nhận được ủng hộ của những cảnh sát xung quanh. Cảm đám bỗng chốc tỏa ra một loại chính khí lẫm thiên, không chùn bước trước cường quyền, hướng về Nhạc Đông Vân.
-Mau bỏ súng xuống.
Đáng tiếc sự kiên quyết đồng lòng của mấy người cảnh sát còn chưa kéo dài được bao lâu, một giọng nói lạnh lùng có phần mất hứng vang lên. Sau đó đám cảnh sát kia liền choáng váng, Nhạc mỹ nhân vốn ghét ác như cừu nhân sao bây giờ lại đứng về phía tội phạm rồi? Bọn họ không khỏi nhìn về Nhạc Đông Vân một chút, trong lòng bỗng chốc nổi lên ý nghĩ cổ quái:”Nhạc mỹ nhân này không phải là thấy bộ dạng vạn người mê của tên tiểu tử này, liền vứt bỏ hết thảy công lý đấy chứ?”
Thực ra, cũng không thể trách bọn họ nổi lên ý nghĩ đó. Bởi căn bản là nhìn Nhạc Đông Vân khiến cho người ta rất dễ nổi lên suy nghĩ đó. Nữ nhân đối với nam nhân hấp dẫn chủ yếu gồm hai mặt chính:Dung mạo cùng tính cách. Dung mạo ở đây không phải bàn đến, còn về phần tính cách chính là nữ tính, kiên cường các loại,... Tất nhiên, chủ yếu vẫn xem ở mặt dung mạo nữ nhân đó. Một nữ nhân đẹp xuất sắc, thì không chỉ nam nhân, mà nữ nhân khác đồng dạng cũng thấy được vẻ đẹp đó. Mà đổi lại nam nhân đối với nữ nhân hấp dẫn, thì dù vẫn ở hai khía cạnh dung mạo cùng tính cách. Có điều tính cách so ra cũng trọng yếu không kém. Tỷ như nói một nam nhân dung mạo không quá suất khí, nhưng hắn nam tính, hắn là một cái nam tử hán, để cho nữ nhân trong lòng hắn cảm giác được an toàn, thì sức hấp dẫn vẫn rất lớn. Còn như nam nhân như Nhạc Đông Vân, không biết hắn có phải nam tử hán không, chỉ là từ dung mạo cùng khí chất mà nói, đã đủ để không chỉ nữ nhân mà đám nam nhân ở đây đều ước ao. Ài, đáng tiếc vẫn phải thực tế chút. Mọi người hơi lắc đầu, nhìn về Nhạc Băng tỏ vẻ đồng tình nhưng vẫn nói:
-Tổ trưởng, người này cố ý muốn chống đối chúng ta thi hành nhiệm vụ. Tình huống hiện tại cũng là bất đắc dĩ.
Nhạc Băng vốn đang bởi vì vụ việc Nhạc Đông Vân trước đó làm cho bản thân bức bối, bây giờ bỗng nghe mấy đồng nghiệp khác loáng thoáng kể chuyện có kẻ vào đồn cảnh sát bằng phương thức cực kỳ kiêu ngạo, nội tâm bỗng linh tính phần nào. Mà quả thực linh cảm phụ nữ đúng không phải đùa, nàng rất nhanh chạy đến phòng thẩm vấn, cũng rất nhanh thấy được một viên cảnh sát đang chĩa súng vào tên điên kia. Đây là tên điên nguy hiểm đặc biệt khôn lường, bởi vậy mới ra lệnh hạ súng. Sau đó, mọi người đều dùng ánh mắt kì quái nhìn nàng là sao?
-Tôi nói là mau hạ súng xuống! Tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh.
Nhạc Băng nghiêm giọng nói. Nàng nếu như là biết suy nghĩ của mọi người, hẳn sẽ không ngần ngại rút súng nã vào Nhạc Đông Vân vài phát để chứng minh “trong sạch” của mình sao? Dù sao tên kia cũng không chết được.
-Cái này….được rồi.
Tên cảnh sát gọi Thụy Sĩ kia có chút chần chừ, nhưng rồi cũng hạ súng xuống. Dù là quân đội hay cảnh sát, cũng đều phải tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh cấp trên.
-Vụ này giao cho tôi giải quyết.
Nhạc Băng nói với mấy viên cảnh sát xong, quay qua Nhạc Đông Vân trừng mắt:
-Nhạc Đông Vân, ngươi đã bỏ chạy, hiện tại còn qua đây làm gì?
-Ai nói Nhạc mỗ bỏ chạy
Nhạc Đông Vân nghe lời này tuyệt đối là mất hứng:
-Coi như là tại Tiên Vân, ta tại thời điểm mắc lỗi cũng là đối hình phạt nghiêm khắc của phụ thân chịu tội, chứ đừng nói đến chỉ bằng cô.
-Ngươi rõ ràng là không để ta bắt về đồn, bỏ chạy lại có thể nói đường đường chính chính như thế.
Nhạc Băng rất khinh bỉ tên này.
-Đấy là tại cô gái nhỏ như cô quá phiền. Nhạc mỗ cũng lười dây dưa lấy.
-Ngươi!
Nhạc Băng tức giận:
-Sao cũng được, thế nhưng còn quay lại gây rắc rối cho ta làm gì?
-Cái này….
Nhạc Đông Vân bỗng hơi ngượng ngùng, nhưng rồi dứt khoát thừa nhận:
-Ta bỏ quên thê tử, hiện tại quay lại lấy.
Nhạc Băng chợt cảm thấy đau đầu. Nói chuyện với người này đúng lại hại não mà. Thê tử cũng có thể tùy tiện bỏ quên sao, sau đó quay lại nhặt? Mà “thê tử”, hiện tại thế kỷ bao nhiên rồi vẫn còn dùng từ này?
Hàn Tuyết ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, ngược lại thập phần bình tĩnh. Đối với Nhạc Đông Vân nói năng kì quái không có bao nhiêu kinh ngạc. Nàng chờ hai người nói xong, mới nhẹ nhàng hỏi Nhạc Băng:
-Nhạc cảnh sát, hiện tại cũng khuya rồi, chúng tôi đã được về chưa?
-Hai người về đi
Nhạc Băng mệt mỏi phất tay
-Chuyện hôm nay coi như xong.
-Nha, vậy được rồi.
Hàn Tuyết gật đầu, quay qua Nhạc Đông Vân :
-Phu quân, chúng ta về thôi.
Nhạc Đông Vân không có ý kiến gì cả, thoáng chốc đã cùng Hàn Tuyết biến mất phía chân trời, dù rằng hiện tại đang ở thành phố và đang là buổi đêm. Mà thôi, dùng từ chân trời coi như là mang tính chất ước lệ tượng trưng đi.
-Phu quân, chúng ta bây giờ làm gì?
Hàn Tuyết đã tập làm quen với việc đằng vân giá vũ, cùng với phu quân như tiên nhân này của mình, ở trong lòng hắn hỏi.
-Chúng ta ở trên này ngắm trăng nhé?
Chúng khó trách Hàn Tuyết có ý tưởng này. Dù rằng bình thường những hôm trời quang mây cũng có thể thấy được trăng, nhưng đó là ở dưới mặt đất a! Còn hôm nay là ngày rằm tháng sáu,thời điểm trăng tròn sáng nhất, hơn nữa bầu trời đêm nay đặc biệt nhiều mây, bọn họ phi hành trên lớp mây kia, giống như cùng bên dưới đô thị ồn ào náo nhiệt có một tầng ngăn cách, khung cảnh đặc biệt trữ tình. Nhạc Đông Vân bất chợt cũng ngẩng đầu lên bầu trời. So với Tiên Vân thế giới mà nói, trăng tại Địa Cầu dường như nhỏ hơn một chút. Nhưng mà tại kẻ tha hương như hắn, lại lần nữa gặp lại ánh trăng quen thuộc, là cỡ nào hoài niệm cùng tưởng nhớ. Bất tri bất giác Nguyệt Tuyền kiếm đã dừng lại tự lúc nào không hay, hai tay Nhạc Đông Vân siết qua eo Hàn Tuyết, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
-Tuyết nhi, ánh trăng đêm nay phi thường mỹ lệ phải không?
Hắn thì thầm.
Mà Hàn Tuyết dưới khung cảnh nên thơ cũng đặc biệt động tình, hướng hắn yêu kiều liếc mắt:
-So với thiếp thì thế nào?
-Dưới ánh trăng, cùng mỹ nhân mình yêu thưởng nguyệt là một sự tình tốt đẹp biết bao! Mà nàng ư?
Nhạc Đông Vân mỉm cười:
-Nàng so trăng hoa gấp bội phần.
Nói rồi khẽ lẩm nhẩm:
“Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng
Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến
Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng”(*)
-Mây tưởng y phục, hoa tưởng dung mạo
Hàn Tuyết lặp lại câu thơ của Nhạc Đông Vân vừa đọc, hai má ửng hồng bất chợt hôn lên môi hắn:
-Phu quân thật tốt.
Nhạc Đông Vân nhẹ nhàng:
-Ta vĩnh viễn tốt với nàng, bây giờ cho đến mai sau đều như vậy. Dù cho thiên băng địa liệt, vật đổi sao dời, phần tình cảm này, chắc chắn khắc cốt ghi tâm.
-Thiếp tin tưởng.
Hàn Tuyết mê luyến tại trong lòng Nhạc Đông Vân nói, dù rằng nam nhân này xuất hiện như một giấc mơ. Một giấc mơ mà nàng sợ ngày nào đó khi bản thân tỉnh giấc sẽ trở nên đau đớn tâm can, nhưng như vậy nàng tình nguyện vĩnh viễn không tỉnh giấc, cứ như vậy...là tốt rồi.
(*). Thanh Bình Điệu kỳ 1. Thơ Lý Bạch.
Bản dịch của Nguyễn Sĩ Đại:
Mặt hoa, mây áo tưởng tơ
Hoa nồng sương móc, gió phơ phất thềm
Nếu không Quần Ngọc người tiên
Dưới trăng ắt đã gặp trên Dao Đài.
💎Nha, xin lỗi vì hôm qua ta không đăng chương, hình như hôm kia cũng vậy. Mà nhắc đến đăng chương mới nhớ, hồi trước khi AppYY mới ra, lúc đó số lượng truyện sáng tác rất thưa thớt, nếu không muốn nói là ít đến đáng thương. Lúc đó, coi như là tốc độ ra chương 4,5 ngày/1 chương cũng đã là tốt lắm rồi. Tốc độ ra chương của ta bây giờ so với hồi đó, phải nói là nhanh dữ dội hơn nhiều lắm. Đáng tiếc, mọi thứ đều đã thay đổi. Số lượng người biết đến YY nhiều hơn, số lượng tác phẩm sáng tác càng nhiều, tốc độ ra chương nhanh đến chóng mặt. Ta cũng muốn ra nhanh lắm a, nhưng không thể vì số lượng mà bỏ chất lượng được. Các ngươi để ý một chương ta viết, cơ bản luôn hơn hai ngàn chữ, khoảng tầm bảy, tám phút đọc. Như vậy một ngày ta viết được một chương coi như không tệ rồi. Lại nữa, ta là đang đi học, viết truyện hoàn toàn là một cái sở thích mà thôi. Hai mươi tư tiếng một ngày, ngoài ăn,ngủ, nghỉ mất cố định tám tiếng. Còn lại 16 tiếng thì việc học trên lớp chiếm 8 tiếng nữa, rồi các hoạt động khác,... Thời gian viết truyện chắc khoảng 3-4 tiếng tầm đó, bao gồm lên ý tưởng, sửa soạn câu văn. Nhưng con người ta không phải cái máy, sẽ có hôm mệt mỏi, chán nản, hoặc đơn giản là không có ý tưởng. Thành thử đành chịu.
Được rồi, trở lại với vấn đề chính. Ta trân trọng thông báo, truyện này so với truyện khác chắc chắn tốc độ ra chương không nhanh bằng. Chỉ là ta cam đoan mỗi chương xuất hiện chính là mỗi chương truyện hợp tiêu chuẩn, với thời gian đọc đủ dài cho mọi người thư giãn một lúc sau thời gian học tập, làm việc căng thẳng.
Mọi ý kiến thắc mắc xin để lại ở mục bình luận. Lời cuối cùng, ta muốn nói là ý tưởng sáng tác không phải cứ muốn sẽ có được, nhưng những sự khích lệ động viên, ví dụ đơn giản như nhấn một nút like,tạo phiếu đề cử, chia sẻ cho bạn bè,... sẽ là liều thuốc tinh thần tốt nhất cho tác giả, tạo niềm tin hơn cho tác giả vào tác phẩm của mình để tiếp tục cố gắng nhiều hơn đấy.
Thân!
💎