Truyền Kì Đông Vân

Chương 19 : Ta chính là không nỡ thì sao?

Ngày đăng: 01:32 27/06/20

-Ai?
Nhạc Băng giật mình quay qua, bắt gặp Nhạc Đông Vân đang lúng túng đứng đó, nàng sắc mặt đặc biệt khó coi:
-Là ngươi?
-Cái này…
Nhạc Đông Vân có chút ngượng ngùng không biết làm sao. Thật chứ loại tình huống nhìn trộm rồi vấp đá này, hắn vốn tưởng chỉ là hư cấu, không nghĩ có ngày thật áp dụng trên người mình
-A ha ha, hiểu nhầm, hiểu nhầm...
-Cút đi chỗ khác cho ta!
Nhạc Băng cắt ngang lời giải thích của hắn, gào lên. Lần này nàng quả thực bị xem sạch. Mà Nhạc Đông Vân cũng thức thời ngay lập tức quay mặt đi.
Có tiếng soạt soạt sau lưng, có thể tưởng tượng thân hình mỹ miều kia, bằng một tốc độ phi thường nào đó, đã phủ lên lớp y phục mỏng. Đây cũng là biện pháp tạm thời, Nhạc Băng cô ta hiện tại nhưng cảm thấy rất gấp gáp. Nhạc Đông Vân vốn tưởng mọi việc xong xuôi, định nhân lúc Nhạc Băng thay y phục trốn đi, đã nghe một tiếng quát:
-Đứng lại!
-Cái gì chứ?
Hắn lẩm bẩm. Đường đường là Nhạc thiếu gia chủ, bây giờ lại bị nữ nhân không chút lực lượng này hô to gọi nhỏ, thật cũng quá ủy khuất rồi. Tất nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy, tên này vẫn thành thật quay lại, rất vô tội:
-Còn có chuyện gì sao?
Nhạc Băng lúc này hai tay đã lăm lăm cây súng lục đen ngòm, dù nàng vốn biết thứ này không hề có tính uy hiếp đối với Nhạc Đông Vân , có điều nữ nhân a, dưới cơn tức giận, điều gì cũng trực tiếp đem quên hết:
-Ngươi nói xem có chuyện gì?
Cặp mắt nàng híp lại đầy vẻ nguy hiểm:
-Ngươi theo dõi ta?
-Hừ, Nhạc mỗ đường đường là…
Nhạc Đông Vân nghe Nhạc Băng vu oan hắn theo dõi nàng ta, vốn định lên giọng bản thân là bậc nào… Bất quá, há miệng mắc quai. Hắn sự tình nhìn lén là có thật, thành thử khúc trả lời sau nhỏ dần, dường như có tật giật mình:
-Việc này...Nhạc mỗ...ân…
-Quả nhiên là như vậy sao?
Nhạc Băng vốn chỉ phỏng đoán một chút, nhìn bộ dáng hắn như thế lại ngỡ bản thân đoán trúng, càng căm tức:
-Khốn nạn, ngươi ỷ mình có chút năng lực, là có thể thích làm gì thì làm sao? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay như không làm ta vừa ý, đừng hòng bỏ đi!
-Cô đang uy hiếp ta chắc?
Nhạc Đông Vân hừ một cái. Hắn dù ở thế đuối lý, nhưng thực lực mang đến chỗ tốt liền lúc này thể hiện ra. Hắn bất quá là nói lên sự thật:
-Lùi lại một bước, Nhạc mỗ như thật bây giờ bỏ đi, làm gì được nhau?
-Ngươi...ngươi
Nhạc Băng nhất thời có chút cứng họng không biết phải trả lời sao. Nàng cũng là phụ nữ hiện đại, bị nhìn lén cơ thể chẳng qua có chút căm tức mới nói như thế, cũng không thật sự muốn thế nào. Nào ngờ Nhạc Đông Vân tên này không những không tỏ ra hối lỗi, còn đẩy cuộc nói chuyện lên cao trào. Hiện tại không còn nước thang cho qua, đành phải cắn răng kiên trì:
-Ngươi đối với nữ nhân yếu đuối, cũng không nói lí như vậy sao?
-Hả? Nữ nhân yếu đuối? Cô?
Nhạc Đông Vân nghe vậy hơi ngạc nhiên trừng mắt nhìn Nhạc Băng một chút. Được rồi, hắn công nhận nàng ta so với hắn quả yếu đuối nhiều lắm, ngập ngừng :
-Thực ra...ai cũng vậy cả thôi. Nhạc gia ta trước giờ đều nói lí lẽ, mà Nhạc mỗ tất nhiên không ngoại lệ.
-Vậy ngươi nói bây giờ phải làm sao?
Nhạc Băng có chút thở phào. May mắn hiện tại tên này dường như đã có chút bình thường.
-Cái này…
Nhạc Đông Vân ngó tới ngó lui một chút để cho Nhạc Băng đều cảm thấy mất tự nhiên, lại suy nghĩ đến vấn đề. Nữ nhân tại Đông đại lục đều thủ thân như ngọc, chỉ có phu quân của bọn họ mới có thể cái kia… Mà Nhạc Băng, coi như bị hắn nhìn sạch. Hiện tại, ý tứ nàng ta hẳn là vậy sao?
Nhạc Đông Vân nhất thời một bộ lĩnh ngộ vấn đề, giọng nói không khỏi trở nên ôn nhu:
-Nhạc mỗ biết chuyện này đối với nàng bất quá ngoài ý muốn mà thôi. Có điều nữ nhân thân, thủ như ngọc. Ta bất cẩn, ta vô tình, làm nàng phiền lòng. Phần này trách nhiệm, làm thân nam nhân sao dám không gánh vác? Nhạc Đông Vân này thề trước trời đất, sẽ không làm nàng ủy khuất. Nàng, từ nay ta đến chịu trách nhiệm.
-Ngươi nói cái gì vậy
Nhạc Băng run rẩy, tay cầm súng theo đó cũng run theo. Mà Nhạc Đông Vân tên ngốc này còn tưởng đây là bởi nàng ta cảm động, bất chợt vòng tay qua eo ôm lấy nàng ta, hôn nhẹ lên má, khẽ an ủi:
-Đừng lo, ta thân là Nhạc gia thiếu gia chủ, sao có thể nuốt lời?
-...
Nhạc Băng không nổ súng, cũng không có mắng chửi gì thêm. Bởi tất cả những điều đó đối với một tên bệnh thần kinh với năng lực biến thái sẽ không có tác dụng gì. Cô ta đang sợ, là thật sự sợ hãi. Còn gì sợ hãi hơn việc bị một tên tâm thần nguy hiểm nhận định bản thân là mục tiêu của hắn chứ?
-Ngươi...tránh ra. Ta có chút việc.
Nhạc Băng cố giữ bình tĩnh. Kinh nghiệm nhiều năm trong lĩnh vực tâm lý tội phạm, nàng không thể để lộ ra sợ hãi bản thân hiện tại khi đối mặt với hắn được. Chỉ là, có thể cô ta cũng không hề biết việc, loại biểu hiện này trong mắt Nhạc Đông Vân lại biến thành hình tượng nữ nhi quật cường. Hai tay hắn siết chặt lấy eo nàng ta, má kề má, thì thầm:
-Không cần phải như vậy...quật cường nữa. Nữ nhân trong chuyện này đều truy cầu ái tình là trên hết chăng? Nàng sợ hãi sao? Cái đó hoàn toàn có thể từ từ bồi dưỡng mà! Hiện tại, hết thảy hẳn là giao cho ta được không?
Nếu nói về cảm xúc Nhạc Băng hiện tại, Nhạc Đông Vân đúng một điểm, đó là sợ hãi. Tất nhiên nàng ta không phải sợ hãi về chuyện hôn nhân không có ái tình như Nhạc Đông Vân nghĩ. Như đã nói ở trên, nàng sợ bị khủng bố tinh thần bởi một tên điên biến thái.
Nhận thấy Nhạc Đông Vân không có ý buông tay, cô ta đầu óc bắt đầu suy tính. Hiện tại cần dùng biện pháp mềm mỏng, bởi vậy nhẹ giọng:
-Ta tin tưởng mà! Hiện tại buông tay được không? Chúng ta cần phải về, cũng sẩm tối.
-Được!
Quả nhiên sau khi Nhạc Băng đổi giọng, Nhạc Đông Vân nở nụ cười sáng lạn, đối với yêu cầu của nàng ta cơ hồ đáp ứng ngay lập tức
-Nàng đi đâu đấy?
-Đi lấy xe!
Nhạc Băng không chút do dự trả lời. Cô ta hiện tại coi như tận lực không gây một chút mâu thuẫn nào với hắn.
-Xe đâu?
Nhạc Đông Vân dường như rất quan tâm đến vị thê tử mới này
-Ở đằng kia
Nhạc Băng chỉ vào một gốc cây gần đó không xa, sau đó quay qua hắn:
-Ta nhớ ngươi hình như còn có thể bay? Như vậy ngươi cứ về trước. Ta hiện tại lấy xe rồi cũng sẽ nhanh chóng trở về.
-Nha…
Nhạc Đông Vân không vội đáp ứng. Hắn nhìn xung quanh một lượt. Trời đã tối, bằng thị lực thường nhân của Nhạc Băng, đi đường trong khu rừng thiếu thốn ánh sáng này dường như không tiện. Hơn nữa hắn cũng có chút lo lắng Nhạc Băng nàng ta sẽ đóng vai nữ nhân quật cường gì đó giống như trong tiểu thuyết, đối với hôn nhân không tình yêu sợ hãi nên tìm cách trốn khỏi nhân vật chính; bởi vậy đưa ra đề nghị:
-Trời cũng đã tối, không bằng để ta cùng đưa nàng về?
-Vậy còn xe của ta?
Nhạc Băng đối với lời hắn nói quả thực động tâm. Bởi vì lúc trước xảy chút chuyện kéo dài thời gian, hiện tại đã sẩm tối, đi đường rừng không chút ánh sáng có vẻ như rất không ổn. Hơn nữa là nữ nhân, hẳn ai cũng ôm giấc mộng tựa như tiên đồng dạng vậy, ngự vân vọng nguyệt sao?
-Cái đó không phải vấn đề!
Không phải một chiếc xe sao? Nhạc Đông Vân tùy tiện dùng thần thức đưa vào Long Linh giới, sau đó không chờ nàng ta phản ứng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, đối với Nguyệt Tuyền kiếm dưới chân niệm:
-Đi!

-Cuộc sống hắn là như thế này trải qua sao?
Nhạc Băng được Nhạc Đông Vân ngự kiếm ôm vào lòng, đối với hành động này của hắn khó mà phản kháng được. Xung quanh mây trôi lững lờ, bên dưới như một bức tranh thường nhật nhân gian, mà vầng trăng non vừa treo lơ lửng. Khoảnh khắc, cô ta thầm hỏi đã có nữ nhân nào giống như vậy, được hắn ôm vào lòng chưa? Thậm chí không tự chủ nổi lên chút ghen tị.
-Nàng về đồn cảnh sát hả?
Âm thanh Nhạc Đông Vân cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Trong trí nhớ của hắn, lần gặp Nhạc Băng trước đó cũng là ở đồn cảnh sát. Mà Nhạc Băng, đối với việc hắn cất lời cũng không có bao nhiêu ác cảm. Nàng bất chợt nhận ra, kì thực, giọng của hắn là đặc biệt dễ nghe đấy!
-Không, về nhà ta
Nàng nhẹ nhàng đáp. Một ngày nghỉ phép, lẽ dĩ nhiên sẽ phải trọn vẹn. Cô ta sẽ không về đồn làm gì, lại nói nơi đó hiện tại cũng có gì hay?
-Vậy nhà nàng ở đâu?
-Ngươi đi một quãng nữa theo hướng Tây nam, không sai biệt lắm sẽ đến.
Bởi vì bọn họ đang bay, thành thử chỉ đường cũng không quá phức tạp, đọc phương hướng là được rồi.
Lương cảnh sát bình thường không tính là cao, nhưng chắc chắn đủ sống. Còn Nhạc Băng thân là tổ trưởng tổ chuyên án, chắc chắn điều kiện kinh tế sẽ khá hơn phần nào. Chỗ ở của nàng là một biệt thự nhỏ hai tầng nằm trong tiểu khu Cảnh Uyển. Đều nói an ninh ở đây rất tốt, người lạ đi vào sẽ phải xuất trình giấy tờ, nhưng vấn đề là Nhạc Đông Vân từ trên trời trực tiếp đáp xuống, thành ra mấy người bảo vệ cũng không biết có kẻ đột nhập bất ngờ.
Nhạc Đông Vân sau khi y lời Nhạc Băng để xe vào gara cho nàng, chăm chú:
-Ta sẽ không phải là bước vào sân rồi còn bị gia chủ ra lệnh trục xuất đấy chứ?
-Ngươi vào đi!
Nhạc Băng sau khi suy nghĩ, cảm thấy bây giờ kêu hắn đi khỏi dường như quả thật có chút bất cận nhân tình, bởi vậy đáp.
-Hì hì, ta biết mà. Nàng vốn không nỡ.
Nhạc Đông Vân nghe vậy nhất thời vui vẻ. Mà Nhạc Băng nhìn bộ dạng của hắn, có chút bất đắc dĩ trừng mắt:
-Ta chính là không nỡ đấy, thì làm sao?

E hèm, có tên bảo ta cạn ý tưởng. Chậc chậc, nhưng ta cảm giác truyện này dường như sẽ là tự hào của ta đấy. Nên không có ý tưởng ấy mà, thì ta cũng nặn cho ra bằng được. Bằng chứng là chương mới đây, he he!!!
Nhận tiện, bật mí cho các ngươi một bí mật: Kì thực, like và để cử làm cho ý tưởng ra ào ào, so với ta cố nặn còn nhanh hơn bội phần đấy!
Cho nên là, các ngươi hiểu ý ta chứ? Hê hê!!!
Thân.