Truyền Kì Đông Vân
Chương 27 : Ngu này!
Ngày đăng: 01:32 27/06/20
-Chồng, ghé qua trường em một lúc nhé? Em còn chưa xin phép nghỉ học.
Hàn Tuyết quay qua Nhạc Đông Vân nói. Hai người bọn họ sáng nay bảy giờ dậy, cũng không tính là sớm. Tất nhiên nếu đi làm thẻ thì vừa vặn, bởi hiện tại đang trong giờ hành chính. Lại nói, Hàn Tuyết là học sinh sương mẫu, tất nhiên sẽ không tùy tiện nghỉ học không phép. Bởi vậy nàng sẽ ghé qua trường xin nghỉ một buổi.
-Được rồi.
Nhạc Đông Vân không có vấn đề. Nếu có, phỏng chừng cũng chỉ thắc mắc vì sao nghỉ cũng cần xin phép thôi. Mà dù sao, cũng chẳng phải là hắn quyết định, nên là cứ đi theo vợ là tốt rồi.
Nhạc Đông Vân trước giờ vốn không để ý ánh mắt người xung quanh nhìn mình, đặc biệt là với những hành động bản thân thường làm, một cách hiển nhiên tựa như ngự kiếm phi hành vậy. Cho nên là, trong ánh mắt ngỡ ngàng của quần chúng nhân dân, hắn nhanh chóng xuất hiện trước cổng trường cùng Hàn Tuyết.
-Chờ em một lát.
Hàn Tuyết cũng không chờ Nhạc Đông Vân ứng lời, ngoe nguẩy chạy đi. Mà hắn tại phía sau nhìn theo bóng dáng nàng, lửa nóng hơi chút nổi lên. Cô gái nhỏ này có vẻ như càng ngày càng phát triển tốt, chỗ nên cong thì cong vút nha, lại tròn nữa!
…
Hàn Tuyết rất nhanh hoàn thành công việc xin nghỉ phép. Nếu là học sinh bình thường, đột ngột xin nghỉ một buổi như vậy dĩ nhiên khó thể được sự chấp nhận từ phía nhà trường. Nhưng hiện tại, này cũng phải xem nhân gia là ai. Hàn Tuyết, nói một cách đơn giản thì nàng là con gái của người có tiền, có tiền a. Thời buổi này có tiền mới là vương đạo. Lại nói, quan trọng hơn là cha của người ta nhưng lại là nhà tài trợ cơ sở vật chất chính cho trường. Dù trên danh nghĩa, tài trợ trên cơ sở tự nguyện đấy! Nhưng con bà nó, có ai cho không ai cái gì bao giờ sao? Cho nên là, dù không nói ra nhưng, ông chủ phát tiền cho các ngươi, vậy hiện tại các ngươi dám trái lời nữ nhi của ông chủ sao?
Trở lại vấn đề chính thì, Hàn Tuyết vừa trở ra cổng gặp Nhạc Đông Vân, đã thấy một chiếc BMW dừng lại dựng ngay đằng trước. Từ trong xe, một người đàn ông đi xuống, xem bộ dường như tiến đến hai người bọn họ. Mà Hàn Tuyết lúc này, nhìn người đàn ông, trong đầu hình như có chút ấn tượng, lại không nhớ rõ đã gặp qua ở đâu.
-Cô bé không tệ. Thế nào anh bạn? Nhường tôi được không?
Tên nam nhân đi đến gần Hàn Tuyết, nét mặt có vẻ như đánh giá nàng:
-Tôi trả cậu năm triệu, bạn gái cậu hôm nay thuộc về tôi. Yên tâm đi, tôi chỉ là muốn bạn gái cậu bồi tiếp, không hề có những ý tưởng biến thái đâu. Lại nói, tự dưng có năm triệu trên trời rơi xuống, tốt quá còn gì!
-Hả
Hàn Tuyết rốt cuộc biết vì sao tên đàn ông trước mặt có chút ấn tượng. Đây chẳng phải là kẻ thường hay lởn vởn trước cổng trường mình tìm kiếm nữ sinh bao nuôi sao? Chỉ là nàng chưa kịp nói ra, đã thấy nét mặt tên kia đầy đau đớn.
-Á
Cảnh tượng giống như là một đoạn trong phim “Mãnh Long quá giang” vậy, khi mà Lý Tiểu Long đá một cú khiến cho đối phương văng vào tường. Khác biệt ở đây là, một cái trên phim, một cái đời thực. Nhạc Đông Vân luôn luôn phong độ nhẹ nhàng, kể cả khi đánh người. Mà gã đàn ông kia, ôm bụng đầy đau đớn tại góc tường, trên trán rịn mồ hôi lạnh.
-Loại ti tiện như ngươi có tư cách đứng gần nàng?
Nhạc Đông Vân cảm thấy với những kẻ phàm tục như vậy, hắn không nên bực mình, hay bất mãn mới đúng, bởi một kiếm hạ xuống tựu xong. Nhưng là, không hiểu sao để cho bọn chúng dám đối với thê tử mình bất kính, những cảm xúc tầm thường bản thân vốn không hề có lại xuất hiện, để cho hắn đặc biệt khó chịu. Chỉ nghe tên đàn ông đang đau đến cong gập người như con tôm tại góc tường liên tục kêu thảm, bề ngoài lại không mảy may lộ vẻ thương tích gì. Khoảnh khắc này, dù đau, tên đàn ông đang bị ăn đòn vẫn cảm thấy mộng bức. Hắn không hiểu ai đánh mình và vì sao bị đánh. Có điều nhìn vẻ mặt tên nam nhân đứng bên cạnh cô bé kia, tám phần là hắn gây ra.
-Cậu...cậu có tố chất gì, sao lại ra tay đánh người?
Dù có bị đánh tối tăm mặt mũi, tên đàn ông cũng phải cố nhịn để hỏi một câu. Quan trọng hơn là, nếu hắn còn im lặng không cho ra được lời nào để tạm thời cắt đứt hành động của đối phương, bản thân sẽ bị tươi sống đau chết.
-Cái gì là tố chất? Bằng loại như ngươi cũng có thể nhắc đến?
Nhạc Đông Vân không động, nhưng từ tiếng gào liên tục của tên đàn ông, xem ra hắn lại tiếp tục đánh người, đã vậy miệng còn lẩm bẩm:
-Ngu này!
-Chồng, cẩn thận sẽ chết người.
Hàn Tuyết nhẹ nhàng giật lấy gấu áo Nhạc Đông Vân, nhắc nhở hắn.
-Yên tâm, nếu là đau chết, còn phải tới một lúc nữa cơ.
Nhạc Đông Vân ngừng đánh người một nhịp, quay qua Hàn Tuyết, rồi lại tiếp tục. Mà một nhịp thở dốc hiếm hoi đó, rốt cuộc để tên đàn ông kia rút điện thoại ra.
Có một sự thật đã được lịch sử nhân loại nhiều lần chứng minh và, lần này nó tiếp tục lại tái diễn. Trong những hoàn cảnh bất lợi, kì thực con người ta sở hữu sức mạnh thật phi thường làm sao! Đơn cử như, tên đàn ông bị Nhạc Đông Vân cho ăn đòn, hắn vừa một bên chịu đau, một bên bấm máy gọi cảnh sát.
Mà Nhạc Đông Vân rốt cuộc ngừng đánh, cũng không phải hắn bất chợt nổi thiện tâm gì, chỉ là nhìn động tác liền biết đối phương gọi người giúp đỡ.
-Em nói thằng này sẽ gọi ai đến giúp?
-Sao em biết là ai?
Hàn Tuyết hờn dỗi:
-Nhưng đại khái chắc là cảnh sát, hoặc là mấy tên côn đồ nào đó.
-Vậy đoán xem là loại nào?
Nhạc Đông Vân muốn nghe ý kiến của vợ.
-Em đoán sẽ là cảnh sát.
-Ừ?
-Người này mở miệng một câu là tố chất, có vẻ như không giống như sẽ gọi côn đồ.
Nàng bổ sung.
-Vợ, em còn chưa biết, có một loại người bên ngoài đạo mạo mà nội tâm ti tiện. Chúng ta hay gọi đó là ngụy quân tử.
-Cũng có thể.
Hàn Tuyết gật gù, nhưng rồi sau đó lại reo lên:
-A, nhưng mà em đoán đúng rồi. Là cảnh sát!
Một chiếc xe cảnh sát tiến đến gần cổng trường, sau đó xe dừng lại ở bên chiếc BMW của tên đàn ông kia. Cửa xe mở ra, hai cảnh sát đi xuống.
-Đội trưởng Hoàng, tên côn đồ này tự ý hành hung người vô tội, gây thương tích cho tôi đặc biệt nghiêm trọng, mong anh mau chóng bắt giữ.
Tên đàn ông không bị Nhạc Đông Vân cho ăn đòn nữa, vội chạy đến dẫn hai cảnh sát lại gần, ngay mặt chỉ lấy Nhạc Đông Vân, nói bằng giọng phẫn nộ.
-Bốp!
Nhạc Đông Vân phất tay, dù trông có vẻ như không đánh trực tiếp vào má tên đàn ông nhưng từ động tác, không khó hiểu ra đây là hắn lại đang đánh người.
-Trước mặt Nhạc mỗ, như ngươi gáy còn không được phép, há dám mở miệng?
-Cậu...Cậu...Còn có phát luật nữa không? Đứng trước mặt cảnh sát mà dám đánh người à?
Tên đàn ông tức giận:
- Đội trưởng Hoàng, anh thấy chưa? Loại côn đồ này nên ném vào nhà tù, không nên thả ra làm ảnh hưởng xã hội.
- Khụ... ....
Hoàng đội trưởng khẽ ho khan:
-Vương Lâm, bắt người đi.
- Vâng, đội trưởng Hoàng!
Tên cảnh sát tiến về phía Nhạc Đông Vân
- Vương Lâm, làm gì vậy?
Đội trưởng Hoàng đột nhiên quát lên nghiêm nghị:
- Tôi bảo anh bắt là bắt người này.
Tên đàn ông chợt cảm thấy choáng váng, Vương Lâm đang tiến đến Nhạc Đông Vân cũng choáng váng, vì đội trưởng Hoàng không chỉ Nhạc Đông Vân mà chỉ tên đàn ông kia.
- Đội trưởng Hoàng, anh...anh có ý gì?
Tên đàn ông tức giận chất vấn.
Vương Lâm cũng không giải thích được:
- Đội trưởng Hoàng, điều này...Bắt người cũng phải có lý do chứ?
-Ông tưởng tôi không biết ông là ai sao? Đường đường là giảng viên đại học lại đi sàm sỡ chọc ghẹo gái nhà lành, loại người này rõ ràng là mặt người dạ thú, đúng là bôi nhọ hình ảnh người thầy giáo nhân dân mà!
Đội trưởng Hoàng nét mặt ra vẻ đặc biệt căm phẫn:
-Vương Lâm, tôi sống đã mấy chục năm trên đời, đặc biệt hận nhất loại người như vậy. Giờ bảo anh bắt lại, có định nghe không, hay anh muốn tôi tự mình ra tay?
Vương Lâm cuối cùng cũng kịp phản ứng, ngay sau đó hắn kẹp lấy tên đàn ông kia:
- Mời anh về cục cảnh sát.
- Đội trưởng Hoàng, đây là anh bắt lộn người tốt, tôi...tôi muốn tố cáo anh với thượng cấp.
Tên đàn ông hổn hển kêu la.
- Am im mồm cho tôi.
Đội trưởng Hoàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn tên đàn ông, sau đó hắn khom lưng bắt chuyện với Nhạc Đông Vân đang bàng quan đứng đó:
-Ách, vị huynh đệ này, xấu hổ quá, quấy rầy anh rồi, trước tiên tôi đưa người này về giam vài ngày đã. Nếu anh có rảnh, có thể đến chỗ tôi chơi, Nhạc đội trưởng vẫn đi làm bình thường đấy.
Nhạc Đông Vân vốn còn bất mãn vì bị đối phương xưng huynh gọi đệ, lại nghe đến Nhạc Băng, rốt cuộc không làm khó dễ. Hóa ra đối phương nhận ra hắn, lại là cấp dưới nàng ta, vậy cũng không nên khó xử.
Mà đội trưởng Hoàng nói mấy câu khách sáo xong, cũng biết bản thân và Nhạc Đông Vân không có gì để nói, bởi vậy rất nhanh rời đi.
-Ơ, em đoán trúng phần đầu nhưng lại lệch khúc cuối.
Hàn Tuyết lẩm bẩm. Khi thấy cảnh sát đến thì nàng có chút lo lắng, khi nghe cảnh sát nói bắt người thì nàng cũng sợ Nhạc Đông Vân không phối hợp sẽ dẫn đến xung đột. Nào ngờ kết quả hoàn toàn không như những gì nàng dự đoán, cảnh sát quả nhiên bắt người, nhưng người bị bắt lại là nạn nhân.
Có một vài người lúc đầu ở xung quanh để hóng “phốt”, hiện tại thấy mọi chuyện qua đi cũng nhanh chóng tản ra.
Nhạc Đông Vân định cầm tay Hàn Tuyết cùng nàng ngự kiếm bay đi, đã bị ngăn lại:
-Thôi khỏi, ngân hàng cũng không xa trường lắm, mình đi bộ một đoạn nhé?
-Nàng thích thế nào ta đều đáp ứng.
Nhạc Đông Vân không có ý kiến. Chiều vợ, chính là nguyên tắc số một của hắn.
Ồ, chương này...nói sao nhỉ? Cảm giác viết rất ổn định, tức là không phải tuyệt hay nhưng chắc chắn là hay. Và hơn hết là, cái cảm xúc ngôn ngữ dào dạt đã quay trở lại rồi, vui quá!
Sẽ vui hơn nếu mọi người like này, share này, comment này, nhấn nút thể hiện cảm xúc này và cả đề cử nhiệt tình nữa chứ!
Chân thành cảm ơn a!
Hàn Tuyết quay qua Nhạc Đông Vân nói. Hai người bọn họ sáng nay bảy giờ dậy, cũng không tính là sớm. Tất nhiên nếu đi làm thẻ thì vừa vặn, bởi hiện tại đang trong giờ hành chính. Lại nói, Hàn Tuyết là học sinh sương mẫu, tất nhiên sẽ không tùy tiện nghỉ học không phép. Bởi vậy nàng sẽ ghé qua trường xin nghỉ một buổi.
-Được rồi.
Nhạc Đông Vân không có vấn đề. Nếu có, phỏng chừng cũng chỉ thắc mắc vì sao nghỉ cũng cần xin phép thôi. Mà dù sao, cũng chẳng phải là hắn quyết định, nên là cứ đi theo vợ là tốt rồi.
Nhạc Đông Vân trước giờ vốn không để ý ánh mắt người xung quanh nhìn mình, đặc biệt là với những hành động bản thân thường làm, một cách hiển nhiên tựa như ngự kiếm phi hành vậy. Cho nên là, trong ánh mắt ngỡ ngàng của quần chúng nhân dân, hắn nhanh chóng xuất hiện trước cổng trường cùng Hàn Tuyết.
-Chờ em một lát.
Hàn Tuyết cũng không chờ Nhạc Đông Vân ứng lời, ngoe nguẩy chạy đi. Mà hắn tại phía sau nhìn theo bóng dáng nàng, lửa nóng hơi chút nổi lên. Cô gái nhỏ này có vẻ như càng ngày càng phát triển tốt, chỗ nên cong thì cong vút nha, lại tròn nữa!
…
Hàn Tuyết rất nhanh hoàn thành công việc xin nghỉ phép. Nếu là học sinh bình thường, đột ngột xin nghỉ một buổi như vậy dĩ nhiên khó thể được sự chấp nhận từ phía nhà trường. Nhưng hiện tại, này cũng phải xem nhân gia là ai. Hàn Tuyết, nói một cách đơn giản thì nàng là con gái của người có tiền, có tiền a. Thời buổi này có tiền mới là vương đạo. Lại nói, quan trọng hơn là cha của người ta nhưng lại là nhà tài trợ cơ sở vật chất chính cho trường. Dù trên danh nghĩa, tài trợ trên cơ sở tự nguyện đấy! Nhưng con bà nó, có ai cho không ai cái gì bao giờ sao? Cho nên là, dù không nói ra nhưng, ông chủ phát tiền cho các ngươi, vậy hiện tại các ngươi dám trái lời nữ nhi của ông chủ sao?
Trở lại vấn đề chính thì, Hàn Tuyết vừa trở ra cổng gặp Nhạc Đông Vân, đã thấy một chiếc BMW dừng lại dựng ngay đằng trước. Từ trong xe, một người đàn ông đi xuống, xem bộ dường như tiến đến hai người bọn họ. Mà Hàn Tuyết lúc này, nhìn người đàn ông, trong đầu hình như có chút ấn tượng, lại không nhớ rõ đã gặp qua ở đâu.
-Cô bé không tệ. Thế nào anh bạn? Nhường tôi được không?
Tên nam nhân đi đến gần Hàn Tuyết, nét mặt có vẻ như đánh giá nàng:
-Tôi trả cậu năm triệu, bạn gái cậu hôm nay thuộc về tôi. Yên tâm đi, tôi chỉ là muốn bạn gái cậu bồi tiếp, không hề có những ý tưởng biến thái đâu. Lại nói, tự dưng có năm triệu trên trời rơi xuống, tốt quá còn gì!
-Hả
Hàn Tuyết rốt cuộc biết vì sao tên đàn ông trước mặt có chút ấn tượng. Đây chẳng phải là kẻ thường hay lởn vởn trước cổng trường mình tìm kiếm nữ sinh bao nuôi sao? Chỉ là nàng chưa kịp nói ra, đã thấy nét mặt tên kia đầy đau đớn.
-Á
Cảnh tượng giống như là một đoạn trong phim “Mãnh Long quá giang” vậy, khi mà Lý Tiểu Long đá một cú khiến cho đối phương văng vào tường. Khác biệt ở đây là, một cái trên phim, một cái đời thực. Nhạc Đông Vân luôn luôn phong độ nhẹ nhàng, kể cả khi đánh người. Mà gã đàn ông kia, ôm bụng đầy đau đớn tại góc tường, trên trán rịn mồ hôi lạnh.
-Loại ti tiện như ngươi có tư cách đứng gần nàng?
Nhạc Đông Vân cảm thấy với những kẻ phàm tục như vậy, hắn không nên bực mình, hay bất mãn mới đúng, bởi một kiếm hạ xuống tựu xong. Nhưng là, không hiểu sao để cho bọn chúng dám đối với thê tử mình bất kính, những cảm xúc tầm thường bản thân vốn không hề có lại xuất hiện, để cho hắn đặc biệt khó chịu. Chỉ nghe tên đàn ông đang đau đến cong gập người như con tôm tại góc tường liên tục kêu thảm, bề ngoài lại không mảy may lộ vẻ thương tích gì. Khoảnh khắc này, dù đau, tên đàn ông đang bị ăn đòn vẫn cảm thấy mộng bức. Hắn không hiểu ai đánh mình và vì sao bị đánh. Có điều nhìn vẻ mặt tên nam nhân đứng bên cạnh cô bé kia, tám phần là hắn gây ra.
-Cậu...cậu có tố chất gì, sao lại ra tay đánh người?
Dù có bị đánh tối tăm mặt mũi, tên đàn ông cũng phải cố nhịn để hỏi một câu. Quan trọng hơn là, nếu hắn còn im lặng không cho ra được lời nào để tạm thời cắt đứt hành động của đối phương, bản thân sẽ bị tươi sống đau chết.
-Cái gì là tố chất? Bằng loại như ngươi cũng có thể nhắc đến?
Nhạc Đông Vân không động, nhưng từ tiếng gào liên tục của tên đàn ông, xem ra hắn lại tiếp tục đánh người, đã vậy miệng còn lẩm bẩm:
-Ngu này!
-Chồng, cẩn thận sẽ chết người.
Hàn Tuyết nhẹ nhàng giật lấy gấu áo Nhạc Đông Vân, nhắc nhở hắn.
-Yên tâm, nếu là đau chết, còn phải tới một lúc nữa cơ.
Nhạc Đông Vân ngừng đánh người một nhịp, quay qua Hàn Tuyết, rồi lại tiếp tục. Mà một nhịp thở dốc hiếm hoi đó, rốt cuộc để tên đàn ông kia rút điện thoại ra.
Có một sự thật đã được lịch sử nhân loại nhiều lần chứng minh và, lần này nó tiếp tục lại tái diễn. Trong những hoàn cảnh bất lợi, kì thực con người ta sở hữu sức mạnh thật phi thường làm sao! Đơn cử như, tên đàn ông bị Nhạc Đông Vân cho ăn đòn, hắn vừa một bên chịu đau, một bên bấm máy gọi cảnh sát.
Mà Nhạc Đông Vân rốt cuộc ngừng đánh, cũng không phải hắn bất chợt nổi thiện tâm gì, chỉ là nhìn động tác liền biết đối phương gọi người giúp đỡ.
-Em nói thằng này sẽ gọi ai đến giúp?
-Sao em biết là ai?
Hàn Tuyết hờn dỗi:
-Nhưng đại khái chắc là cảnh sát, hoặc là mấy tên côn đồ nào đó.
-Vậy đoán xem là loại nào?
Nhạc Đông Vân muốn nghe ý kiến của vợ.
-Em đoán sẽ là cảnh sát.
-Ừ?
-Người này mở miệng một câu là tố chất, có vẻ như không giống như sẽ gọi côn đồ.
Nàng bổ sung.
-Vợ, em còn chưa biết, có một loại người bên ngoài đạo mạo mà nội tâm ti tiện. Chúng ta hay gọi đó là ngụy quân tử.
-Cũng có thể.
Hàn Tuyết gật gù, nhưng rồi sau đó lại reo lên:
-A, nhưng mà em đoán đúng rồi. Là cảnh sát!
Một chiếc xe cảnh sát tiến đến gần cổng trường, sau đó xe dừng lại ở bên chiếc BMW của tên đàn ông kia. Cửa xe mở ra, hai cảnh sát đi xuống.
-Đội trưởng Hoàng, tên côn đồ này tự ý hành hung người vô tội, gây thương tích cho tôi đặc biệt nghiêm trọng, mong anh mau chóng bắt giữ.
Tên đàn ông không bị Nhạc Đông Vân cho ăn đòn nữa, vội chạy đến dẫn hai cảnh sát lại gần, ngay mặt chỉ lấy Nhạc Đông Vân, nói bằng giọng phẫn nộ.
-Bốp!
Nhạc Đông Vân phất tay, dù trông có vẻ như không đánh trực tiếp vào má tên đàn ông nhưng từ động tác, không khó hiểu ra đây là hắn lại đang đánh người.
-Trước mặt Nhạc mỗ, như ngươi gáy còn không được phép, há dám mở miệng?
-Cậu...Cậu...Còn có phát luật nữa không? Đứng trước mặt cảnh sát mà dám đánh người à?
Tên đàn ông tức giận:
- Đội trưởng Hoàng, anh thấy chưa? Loại côn đồ này nên ném vào nhà tù, không nên thả ra làm ảnh hưởng xã hội.
- Khụ... ....
Hoàng đội trưởng khẽ ho khan:
-Vương Lâm, bắt người đi.
- Vâng, đội trưởng Hoàng!
Tên cảnh sát tiến về phía Nhạc Đông Vân
- Vương Lâm, làm gì vậy?
Đội trưởng Hoàng đột nhiên quát lên nghiêm nghị:
- Tôi bảo anh bắt là bắt người này.
Tên đàn ông chợt cảm thấy choáng váng, Vương Lâm đang tiến đến Nhạc Đông Vân cũng choáng váng, vì đội trưởng Hoàng không chỉ Nhạc Đông Vân mà chỉ tên đàn ông kia.
- Đội trưởng Hoàng, anh...anh có ý gì?
Tên đàn ông tức giận chất vấn.
Vương Lâm cũng không giải thích được:
- Đội trưởng Hoàng, điều này...Bắt người cũng phải có lý do chứ?
-Ông tưởng tôi không biết ông là ai sao? Đường đường là giảng viên đại học lại đi sàm sỡ chọc ghẹo gái nhà lành, loại người này rõ ràng là mặt người dạ thú, đúng là bôi nhọ hình ảnh người thầy giáo nhân dân mà!
Đội trưởng Hoàng nét mặt ra vẻ đặc biệt căm phẫn:
-Vương Lâm, tôi sống đã mấy chục năm trên đời, đặc biệt hận nhất loại người như vậy. Giờ bảo anh bắt lại, có định nghe không, hay anh muốn tôi tự mình ra tay?
Vương Lâm cuối cùng cũng kịp phản ứng, ngay sau đó hắn kẹp lấy tên đàn ông kia:
- Mời anh về cục cảnh sát.
- Đội trưởng Hoàng, đây là anh bắt lộn người tốt, tôi...tôi muốn tố cáo anh với thượng cấp.
Tên đàn ông hổn hển kêu la.
- Am im mồm cho tôi.
Đội trưởng Hoàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn tên đàn ông, sau đó hắn khom lưng bắt chuyện với Nhạc Đông Vân đang bàng quan đứng đó:
-Ách, vị huynh đệ này, xấu hổ quá, quấy rầy anh rồi, trước tiên tôi đưa người này về giam vài ngày đã. Nếu anh có rảnh, có thể đến chỗ tôi chơi, Nhạc đội trưởng vẫn đi làm bình thường đấy.
Nhạc Đông Vân vốn còn bất mãn vì bị đối phương xưng huynh gọi đệ, lại nghe đến Nhạc Băng, rốt cuộc không làm khó dễ. Hóa ra đối phương nhận ra hắn, lại là cấp dưới nàng ta, vậy cũng không nên khó xử.
Mà đội trưởng Hoàng nói mấy câu khách sáo xong, cũng biết bản thân và Nhạc Đông Vân không có gì để nói, bởi vậy rất nhanh rời đi.
-Ơ, em đoán trúng phần đầu nhưng lại lệch khúc cuối.
Hàn Tuyết lẩm bẩm. Khi thấy cảnh sát đến thì nàng có chút lo lắng, khi nghe cảnh sát nói bắt người thì nàng cũng sợ Nhạc Đông Vân không phối hợp sẽ dẫn đến xung đột. Nào ngờ kết quả hoàn toàn không như những gì nàng dự đoán, cảnh sát quả nhiên bắt người, nhưng người bị bắt lại là nạn nhân.
Có một vài người lúc đầu ở xung quanh để hóng “phốt”, hiện tại thấy mọi chuyện qua đi cũng nhanh chóng tản ra.
Nhạc Đông Vân định cầm tay Hàn Tuyết cùng nàng ngự kiếm bay đi, đã bị ngăn lại:
-Thôi khỏi, ngân hàng cũng không xa trường lắm, mình đi bộ một đoạn nhé?
-Nàng thích thế nào ta đều đáp ứng.
Nhạc Đông Vân không có ý kiến. Chiều vợ, chính là nguyên tắc số một của hắn.
Ồ, chương này...nói sao nhỉ? Cảm giác viết rất ổn định, tức là không phải tuyệt hay nhưng chắc chắn là hay. Và hơn hết là, cái cảm xúc ngôn ngữ dào dạt đã quay trở lại rồi, vui quá!
Sẽ vui hơn nếu mọi người like này, share này, comment này, nhấn nút thể hiện cảm xúc này và cả đề cử nhiệt tình nữa chứ!
Chân thành cảm ơn a!