Truyền Kì Đông Vân
Chương 58 : Suốt đời đều là!
Ngày đăng: 01:32 27/06/20
Nhạc Đông Vân nửa đêm đi về, lòng thầm cảm khái. Xem ra có cơ hội, hắn vẫn phải tìm lão chưởng môn Thanh Vân kiếm phái nói chuyện một phen.
Đêm nay tiết trời khá đẹp, không một gợn mây. Để cho vầng trăng tròn phía trên cao, tỏa ánh sáng vàng nhu hòa dìu dịu xuống khắp nhân gian. Nhạc Đông Vân chợt thấy tĩnh lặng lạ thường, lại cảm giác có chút cô đơn.
Hôm nay, ngày mồng năm tháng ba, một ngày đặc biệt. Nhớ khi trước còn ở Tiên Vân, vào mỗi ngày này, trên dưới Nhạc gia đều vì hắn tổ chức một buổi lễ. Mà mẫu thân, nàng thì đích thân vì hắn nướng bánh. Đó, là để kỉ niệm năm ấy hắn chào đời.
Phải, ngày mồng năm tháng ba hàng năm, là sinh nhật của Nhạc Đông Vân.
Nhiều chuyện đã xảy ra, nhiều thứ cũng thay đổi.
Khi Nhạc Đông Vân đến Địa Cầu, hắn tập làm quen, cũng dần thích nghi. Chỉ là thích nghi thế nào, quen thuộc thế nào, cũng bằng được cảm giác ấm áp tại nơi kia...mười mấy năm sao?
Hắn hơi thở dài, bờ vai bỗng nhiên chợt chùng xuống, lẩm bẩm:
-Vì sao...giống như bỗng thấy thật cô đơn này?
Nhạc Đông Vân đứng thẳng người lại, chậm rãi bước đi:
-Ài, qua được hôm nay thì tốt rồi. Bất quá là mười mấy năm trước ta ra đời mà thôi, hà tất tự mình lưu luyến?
Nhạc Đông Vân khả năng còn không biết, hắn lưu luyến, không phải ngày sinh nhật kia. Hắn là lưu luyến, một cảm giác thân thuộc, cảm giác… được người quan tâm.
Hắn đây là tự an ủi mình sao?
Tự an ủi bởi tại nơi này, vốn không ai biết, không ai an ủi hắn?
Là như vậy sao?
-Giống như...thật muốn ngay lập tức về nhà.
Đêm nay Nhạc Đông Vân không định trở về cư xá cùng Hàn Tuyết. Hiện tại, giống như hắn cảm thấy bản thân nên ở một mình thì tốt hơn.
-Vân…
Trong ánh trăng mờ ảo, chợt bỗng vang lên âm thanh mềm mại.
Là ảo giác sao?
Nhạc Đông Vân không quay đầu, vẫn tiếp tục bước đi. Hắn cảm thấy đêm nay bản thân thật đa tâm.
-Vân, Vân à…
m thanh mềm mại chợt rõ hơn. Dù cho Nhạc Đông Vân thật sự không muốn để tâm, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng chân bước vội trên nền đá, ở tại sau lưng.
-Có người gọi ta sao?
Cho đến một khắc tiếng chân kia xuất hiện ngay bên cạnh, Nhạc Đông Vân theo bản năng quay sang nhìn lấy, thì chợt sững sờ.
Là nàng sao?
Nàng vì sao ở đây?
Có thật nhiều câu hỏi trong đầu Nhạc Đông Vân lúc bấy giờ, mà lại, hắn cảm giác không chút tâm trạng, hơi ngạc nhiên rồi gật đầu:
-Nguyên Dao tỷ tỷ à!?!
Lạc Nguyên Dao dễ dàng nhìn lấy tiểu Vân của nàng giống như có chút tâm sự. Cô ta khẽ hỏi:
-Đệ đi một mình à?
-Ừ!
-Theo ta một lúc thì thế nào?
Nhạc Đông Vân không rõ mình đáp ứng thế nào, bất quá khi hắn theo Lạc Nguyên Dao đến một sương phòng xinh xắn ở phía tây, thì hơi ngạc nhiên hỏi lại:
-Chỗ ở của tỷ à?
Lạc Nguyên Dao không đáp, chỉ nói:
-Theo ta vào nhé!
Bên trong phòng đã được thắp sáng sẵn. Khi Nhạc Đông Vân bước vào, trên bàn được bày biện thật nhiều món ăn, có rượu, có ánh nến, còn có cả...một chiếc bánh thật đẹp trên đó.
Nhạc Đông Vân nội tâm chợt cảm động, hắn quay qua Lạc Nguyên Dao :
-Tỷ làm à?
Nguyên Dao ánh nhìn bỗng trở nên trìu mến, đối với Nhạc Đông Vân cưng chiều nói ra:
-Ngốc! Không ta, thì còn ai vào đây?
Nàng nói, rồi dắt tay hắn vui vẻ kéo đến ghế:
-Nào, ngồi xuống đây!
Nhạc Đông Vân ngồi xuống, lòng vẫn chưa hết bất ngờ, còn có cả cảm giác thật ấm áp rạo rực trong lòng. Hắn nhìn trên bàn một lượt. Mọi thứ bên trên, vẫn giống như là kí ức mười mấy năm vậy, cơ hồ là giống y như đúc.
Nghĩ đến Nguyên Dao vốn là tiểu thư Lạc gia, những chuyện nấu nướng thế này thường ngày vốn do hạ nhân làm hết. Mà nàng vì hắn hôm nay, tự tay làm lấy hết thảy, thật sự là vô cùng dụng tâm, bởi vậy cảm động nói:
-Vất vả cho tỷ rồi!
Khi ấy, Lạc Nguyên Dao nở nụ cười có phần mãn nguyện, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Nhạc Đông Vân :
-Ta vì ngươi làm như vậy, thì có đáng gì? Bá phụ cùng bá mẫu không ở đây, thì cũng còn ta. Vân, ngươi vui không?
-Vui, vui...ta…
Nhạc Đông Vân gật đầu. Lúc này, thiên ngôn vạn ngữ khó nói nên lời, hắn chỉ có thể không ngừng gật đầu biểu lộ.
-Được rồi này,
Lạc Nguyên Dao cử chỉ thật mềm mại, tay nhẹ nhàng rót một ly rượu, đưa đến trước miệng hắn. Nhạc Đông Vân không ngần ngại nhấp một ngụm:
-Là Trúc Diệp Thanh à!
Lạc Nguyên Dao lại nhón tay lấy một miếng bánh, đưa đến gần:
-Tỷ làm cho ngươi đấy!
Nhạc Đông Vân nhìn tay ngọc nàng trước mắt, ngón tay thon dài mềm mại giống như chực chờ hắn thưởng thức, không ngần ngại ngậm lấy, gồm cả miếng bánh nhỏ cùng tay người ngọc. Hắn chậm rãi mút nhẹ, thật mềm, thật hương!
-Ừm….
Lạc Nguyên Dao đỏ mặt, rồi nhẹ nhàng rút tay ra, để mặc cho ngón tay nàng ướt lóng lánh nước bọt của hắn, gắt nhẹ:
-Được rồi, đừng nghịch nữa.
Nhạc Đông Vân không chịu nổi ôm chầm lấy nàng:
-Tỷ tỷ, đêm nay là của ta nhé?
Lạc Nguyên Dao hỏi:
-Qua đêm nay thì không phải à?
-Suốt đời, suốt đời đều là.
Nhạc Đông Vân quả quyết nói.
Hôm nay...cũng là ngày sinh nhật ta. Cũng là năm thứ hai, ngày sinh nhật mà ta vẫn một mình, cảm giác có chút cô đơn.
Vốn tưởng thì ra đã quen, mà lại khi nó chính thức đến, mới nhận ra không có người thân bên cạnh, cảm giác đó là như thế nào.
Chương này thật ngắn, thứ lỗi! Ta không nghĩ thêm được. Giá như, ta cũng giống như Nhạc Đông Vân vậy, có một Lạc Nguyên Dao.
Đêm nay tiết trời khá đẹp, không một gợn mây. Để cho vầng trăng tròn phía trên cao, tỏa ánh sáng vàng nhu hòa dìu dịu xuống khắp nhân gian. Nhạc Đông Vân chợt thấy tĩnh lặng lạ thường, lại cảm giác có chút cô đơn.
Hôm nay, ngày mồng năm tháng ba, một ngày đặc biệt. Nhớ khi trước còn ở Tiên Vân, vào mỗi ngày này, trên dưới Nhạc gia đều vì hắn tổ chức một buổi lễ. Mà mẫu thân, nàng thì đích thân vì hắn nướng bánh. Đó, là để kỉ niệm năm ấy hắn chào đời.
Phải, ngày mồng năm tháng ba hàng năm, là sinh nhật của Nhạc Đông Vân.
Nhiều chuyện đã xảy ra, nhiều thứ cũng thay đổi.
Khi Nhạc Đông Vân đến Địa Cầu, hắn tập làm quen, cũng dần thích nghi. Chỉ là thích nghi thế nào, quen thuộc thế nào, cũng bằng được cảm giác ấm áp tại nơi kia...mười mấy năm sao?
Hắn hơi thở dài, bờ vai bỗng nhiên chợt chùng xuống, lẩm bẩm:
-Vì sao...giống như bỗng thấy thật cô đơn này?
Nhạc Đông Vân đứng thẳng người lại, chậm rãi bước đi:
-Ài, qua được hôm nay thì tốt rồi. Bất quá là mười mấy năm trước ta ra đời mà thôi, hà tất tự mình lưu luyến?
Nhạc Đông Vân khả năng còn không biết, hắn lưu luyến, không phải ngày sinh nhật kia. Hắn là lưu luyến, một cảm giác thân thuộc, cảm giác… được người quan tâm.
Hắn đây là tự an ủi mình sao?
Tự an ủi bởi tại nơi này, vốn không ai biết, không ai an ủi hắn?
Là như vậy sao?
-Giống như...thật muốn ngay lập tức về nhà.
Đêm nay Nhạc Đông Vân không định trở về cư xá cùng Hàn Tuyết. Hiện tại, giống như hắn cảm thấy bản thân nên ở một mình thì tốt hơn.
-Vân…
Trong ánh trăng mờ ảo, chợt bỗng vang lên âm thanh mềm mại.
Là ảo giác sao?
Nhạc Đông Vân không quay đầu, vẫn tiếp tục bước đi. Hắn cảm thấy đêm nay bản thân thật đa tâm.
-Vân, Vân à…
m thanh mềm mại chợt rõ hơn. Dù cho Nhạc Đông Vân thật sự không muốn để tâm, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng chân bước vội trên nền đá, ở tại sau lưng.
-Có người gọi ta sao?
Cho đến một khắc tiếng chân kia xuất hiện ngay bên cạnh, Nhạc Đông Vân theo bản năng quay sang nhìn lấy, thì chợt sững sờ.
Là nàng sao?
Nàng vì sao ở đây?
Có thật nhiều câu hỏi trong đầu Nhạc Đông Vân lúc bấy giờ, mà lại, hắn cảm giác không chút tâm trạng, hơi ngạc nhiên rồi gật đầu:
-Nguyên Dao tỷ tỷ à!?!
Lạc Nguyên Dao dễ dàng nhìn lấy tiểu Vân của nàng giống như có chút tâm sự. Cô ta khẽ hỏi:
-Đệ đi một mình à?
-Ừ!
-Theo ta một lúc thì thế nào?
Nhạc Đông Vân không rõ mình đáp ứng thế nào, bất quá khi hắn theo Lạc Nguyên Dao đến một sương phòng xinh xắn ở phía tây, thì hơi ngạc nhiên hỏi lại:
-Chỗ ở của tỷ à?
Lạc Nguyên Dao không đáp, chỉ nói:
-Theo ta vào nhé!
Bên trong phòng đã được thắp sáng sẵn. Khi Nhạc Đông Vân bước vào, trên bàn được bày biện thật nhiều món ăn, có rượu, có ánh nến, còn có cả...một chiếc bánh thật đẹp trên đó.
Nhạc Đông Vân nội tâm chợt cảm động, hắn quay qua Lạc Nguyên Dao :
-Tỷ làm à?
Nguyên Dao ánh nhìn bỗng trở nên trìu mến, đối với Nhạc Đông Vân cưng chiều nói ra:
-Ngốc! Không ta, thì còn ai vào đây?
Nàng nói, rồi dắt tay hắn vui vẻ kéo đến ghế:
-Nào, ngồi xuống đây!
Nhạc Đông Vân ngồi xuống, lòng vẫn chưa hết bất ngờ, còn có cả cảm giác thật ấm áp rạo rực trong lòng. Hắn nhìn trên bàn một lượt. Mọi thứ bên trên, vẫn giống như là kí ức mười mấy năm vậy, cơ hồ là giống y như đúc.
Nghĩ đến Nguyên Dao vốn là tiểu thư Lạc gia, những chuyện nấu nướng thế này thường ngày vốn do hạ nhân làm hết. Mà nàng vì hắn hôm nay, tự tay làm lấy hết thảy, thật sự là vô cùng dụng tâm, bởi vậy cảm động nói:
-Vất vả cho tỷ rồi!
Khi ấy, Lạc Nguyên Dao nở nụ cười có phần mãn nguyện, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Nhạc Đông Vân :
-Ta vì ngươi làm như vậy, thì có đáng gì? Bá phụ cùng bá mẫu không ở đây, thì cũng còn ta. Vân, ngươi vui không?
-Vui, vui...ta…
Nhạc Đông Vân gật đầu. Lúc này, thiên ngôn vạn ngữ khó nói nên lời, hắn chỉ có thể không ngừng gật đầu biểu lộ.
-Được rồi này,
Lạc Nguyên Dao cử chỉ thật mềm mại, tay nhẹ nhàng rót một ly rượu, đưa đến trước miệng hắn. Nhạc Đông Vân không ngần ngại nhấp một ngụm:
-Là Trúc Diệp Thanh à!
Lạc Nguyên Dao lại nhón tay lấy một miếng bánh, đưa đến gần:
-Tỷ làm cho ngươi đấy!
Nhạc Đông Vân nhìn tay ngọc nàng trước mắt, ngón tay thon dài mềm mại giống như chực chờ hắn thưởng thức, không ngần ngại ngậm lấy, gồm cả miếng bánh nhỏ cùng tay người ngọc. Hắn chậm rãi mút nhẹ, thật mềm, thật hương!
-Ừm….
Lạc Nguyên Dao đỏ mặt, rồi nhẹ nhàng rút tay ra, để mặc cho ngón tay nàng ướt lóng lánh nước bọt của hắn, gắt nhẹ:
-Được rồi, đừng nghịch nữa.
Nhạc Đông Vân không chịu nổi ôm chầm lấy nàng:
-Tỷ tỷ, đêm nay là của ta nhé?
Lạc Nguyên Dao hỏi:
-Qua đêm nay thì không phải à?
-Suốt đời, suốt đời đều là.
Nhạc Đông Vân quả quyết nói.
Hôm nay...cũng là ngày sinh nhật ta. Cũng là năm thứ hai, ngày sinh nhật mà ta vẫn một mình, cảm giác có chút cô đơn.
Vốn tưởng thì ra đã quen, mà lại khi nó chính thức đến, mới nhận ra không có người thân bên cạnh, cảm giác đó là như thế nào.
Chương này thật ngắn, thứ lỗi! Ta không nghĩ thêm được. Giá như, ta cũng giống như Nhạc Đông Vân vậy, có một Lạc Nguyên Dao.