Truyện Ma 12 Cung Hoàng Đạo
Chương 10 : Đoạn kết
Ngày đăng: 09:23 18/04/20
Đêm nay trời mưa vần vũ…
Những cơn going gào thét trên mái nhà như tiếng gầm gừ giận dữ của 1 con quỷ vô hình…
Xử Nữ không dám ngủ nữa,cô dọn hết đồ đạc,chăn gối xuống sô-pha,mở đèn sáng trừng cho đở sợ.
Ngoài giếng cạn….1 bàn tay mò mẫm lên thành giếng….Rồi 1 gương mặt gớm ghiếc với đôi mắt xanh lè phát sáng trong đêm cũng ngoi lên từ lòng đất lạnh…Nó cố trườn cái thân mình dẻo quẹo như bị rút hết xương ra khỏi giếng….
"Tút tút tút…."
"A lô,Xử Nữ hả?Nhân Mã đây,đi chơi vui không?"
"A lô,Mã Mã hả?Mình đang khổ muốn chết đây!Chốn này thật khủng khiếp!"
Rồi Xử Nữ kể cho Nhân Mã nghe 1 mạch về những chuyện ma quái mình gặp phải ở đây.
Mã Mã chăm chú lắng nghe,nhưng cô bổng phát hiện tiếng khò khè rất lạ trong điên thoại…
…Nó giống như tiếng thở phì phò…nhưng cũng giống như tiếng rên rỉ của 1 cô gái…
"Xử Nữ,có ai bên cạnh cậu hả?"
"Làm gì có ai…"
Xử Nữ bổng thấy sau ót mình lạnh buốt….1 làn hơi lạnh lẻo,hôi thối đang phả vào cổ cô…
…Cô khẽ quay người lại….Và bắt gặp gương mặt gớm ghiếc,kinh tởm đó đang ở ngay sau lưng mình…Nó đặt 2 bàn tay như 2 nhánh cây khô lên người cô…
Nhân Mã nghe thấy Xử Nữ hét lên trong điện thoại…
…Sau đó chỉ còn những tiếng "tít tít" thật dài….
Xử Nữ bỏ chạy lên phòng và khoá cửa thật chặt.Cô chui xuống gầm giường trốn,mặt cắt không còn giọt máu nào…
Lạy Chúa!Chuyện gì đang xảy ra đây????
…Có tiếng bước chân…Càng lúc càng gần…
…Con ma đó đang bước lên cầu thang…Nó đi 1 cách rất kì cục…2 xẻ ra hình chữ V,dáng đi không khác gì con robot bị hư…Nó để lại tiếng bước chân bồm bộp trên nền nhà bằng gỗ,nghe sởn cả gai óc…
Xử Nữ sợ đến nỗi mồ hôi ra ướt áo,2 hàm răng va lặp cặp vào nhau.
…Mọi tiếng động chợt im bặt…Mọi thứ lại chìm vào không gian tĩnh mịch…
"Có lẽ nó cũng bỏ đi như ngày hôm qua!"
Xử Nữ mừng thầm,cô vẫn không dám mở mắt ra,chỉ đưa tay quơ quào ra khỏi gầm giường…
Cô chộp được cái gì rất lạ..Lạnh ngắt,cứng đờ như nước đá…Xử Nữ xoa xoa cái vật ấy hồi lâu rồi mở mắt ra…
Cái chân,cô chộp được cái chân trắng muốt của con ma nữ đó!
Lúc này thì Tiểu Nữ không còn la nổi nữa…Khi con ma đưa cái đầu gớm ghiếc xuống gầm giường nhìn cô trân trân…Đôi mắt của nó xanh lè nhưng vẫn hằng lên những vệt máu đỏ ngầu giận dữ…
_Hãy tha cho tôi,tôi không làm gì cô cả,người hại cô đã chết rồi….Hãy xuống địa ngục mà tìm ông ấy!-Xử Nữ chắp tay van xin.
"….Tôi…chết rất oan ức….rất oan ức…."
PHẦN 13
Con ma rên lên hư hử,…tuy không dám nhìn vào mặt nó nhưng Xử Nữ có thể cảm nhận được…Nó bắt đầu khóc,tiếng khóc nghe ai oán và xé nát cõi lòng…
"…Xin cô….hãy đưa tôi về Nga…Cô…đang bị nguyền rủa…Chỉ cần đưa tôi về Nga…cô sẽ thoát khỏi lời nguyền đó!.."
_Được,được,sao cũng được!Tôi nhất định đưa cô trở về Nga!-Xử Nữ gật đầu như điên.
…Mọi thứ lại chìm vào im lặng…
Lần này Xử Nữ lại gục luôn dưới gầm giường ngủ tới sáng.
________o0o________
Hôm sau,ông lão hàng xóm nói cho Tiểu Nữ biết cô có thể về bằng xe khách ngay sáng nay.Nhưng Xử Nữ chỉ thu dọn đồ đạc chứ không đi ngay,cô nhờ ông lão hàng xóm làm cho cô chút việc.
2 người thuê 1 nhóm công nhân cầu cống xuống giếng và tìm được 1 ít hài cốt…Bấy giờ người ta mới vỡ lẽ rằng cô hầu gái năm xưa sau khi hoả táng,tro cốt được đổ xuống giếng và nằm đó cho tới tận bây giờ…
Xử Nữ gói hài cốt vào bộ váy cũ tìm được trong phòng và mang nó theo về thành phố…
Cô về nhà trong 1 chuyến xe đêm…
_Giờ này các cháu còn đi đâu nữa?Đợi sáng mai không được à?-bác tài xế vừa lái xe vừa hỏi.
_Các cháu?-Xử Nữ nhìn quanh quất trong xe,chẳng có ai trừ cô và cái va-li-Bác hỏi các cháu là sao?Ở đây ngoài cháu ra còn ai nữa?
_Cháu cứ đùa,thế chẳng phải bạn cháu đang ngồi cạnh cháu đấy sao?
…Cạnh bên Xử Nữ…là 1 người con gái xoã tóc dài trong bộ váy trắng cũ kĩ…Cô ta đang gục mặt xuống,chợt ngước lên và mỉm cười thoả mãn…Hốc mắt thâm quầng đựng con ngươi xanh lè đó phát ra những tia sáng rất hạnh phúc…
Con quỷ gớm ghiếc cười lên gian trá,nó đưa 2 bàn tay xương xẩu lột lớp da mặt xanh xao ra.Bên trong đó lại là 1 gương mặt khác.
"…Phải,chúng ta là bạn cũ đấy Mã Mã…"
_Song Ngư!Từ đầu thì tôi đã nghi ngờ,quả nhiên là cậu!
"…Ta đã ở trong người Xà Phu từ rất lâu…Mượn tạm tấm thân khô gầy của nó để trở lại thế gian…Ngày nó chết chình là ngày thân xác này hoàn toàn thuộc về ta!"
_Cậu điên mất rồi!-Nhân Mã dí sát vào lang cang,đối diện với Song Ngư.
Cảm giác sợ hãi lên đến cực điểm thì tan ra và biến đi đâu mất.Mã Mã đứng vững hơn trước,cô nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ lừ của Song Ngư.
_Cậu làm vậy để được cái gì chứ?Thù hận,đố kị,…cậu đã đánh mất đi sự sống quý báu của mình!
"…Phải,ta đã đánh đổi tất cả để được trả thù!Nên tất cả bọn mày phải chết cùng với ta!"
_Cậu sai rồi,ước mơ khủng khiếp của cậu sẽ không bao giờ thành sự thật!
Ánh mắt Song Ngư loé lên những cái nhìn giận dữ,nó tiến lại gần Nhân Mã hơn…
"...Không có gì có thể cản được lời nguyền này…"
_KHÔNG!TÔI NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐỂ ĐIỀU ĐÓ XẢY RA!VÌ CẬU VÀ LỜI NGUYỀN CỦA CẬU SẼ PHẢI TRỞ VỀ ĐỊA NGỤC!
Mã Mã bước lên lang cang lầu rồi nhảy xuống dưới hồ bơi…
Cô cảm thấy thân mình nặng trĩu,…tiếng gió thổi ù ù bên tai….Sau đó là 1 tiếng động lớn đập vào màn nhĩ…Rồi cảm giác lạnh lẽo bao phủ khắp người…Mã Mã cảm nhận được từng bọt nước đang lướt qua trên mặt…
Cái giá của 1 điều ước…là sinh mạng của kẻ muốn thực hiện điều ước đó…
Khi Mã Mã chạm vào mặt nước cũng là lúc Song Ngư thấy cái xác tạm bợ của nó đang dần rả ra thành bụi…Nó kêu rống lên thảm thiết rồi tan biến theo cơn gió lạnh ùa vào…
………….Nếu bạn không thích 1 kết cục buồn…thì hãy nghĩ đến 1 kết cục khác……
………………………….Có thể đó là 1 buổi sáng đẹp trời,Nhân Mã mở đôi mắt nâu trong suốt như màu hổ phách của mình nhìn lên trần nhà sơn trắng phau của bệnh viện…
…..1 bàn tay rất ấm đang nắm lấy bàn tay lạnh lẻo của cô…..
_Dậy rồi à?-Sư Tử ngồi bên cạnh giường nệm trắng,tươi cười nói với Nhân Mã.
_Cậu..sao cậu ở đây?Mình chưa chết sao?
_Mẹ cậu gọi cho mình,bảo cậu đến tối mịt vẫn chưa về.Không hiểu sao mình lại đến trường tìm cậu,may là mình cứu được cậu dưới hồ bơi lên kịp đó!Lần sau đừng làm chuyện ngộc ngếch như vậy nữa,cậu nhớ thầy hay dạy tụi mình…
_...Bất kì điều ước nào cũng có cái giá của nó…-Nhân Mã thều thào.
_Hãy nhớ kĩ những gì thầy đã dạy…Bởi vì thầy…
_Mình biết.-Nhân Mã ngắt lời Sư Tử-Nhưng sẽ không còn ai phải ra đi như thế…Mọi chuyện kết thúc rồi!
_Hi vọng là như thế!
Nhân Mã ôm chầm lấy Sư Tử…Sư Tử cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng hổi lăn trên vai mình…
_Cũng may là cậu còn sống cho đến khi mọi chuyện kết thúc…
________o0o________
20 năm sau….
Nhân Mã và Sư Tử trở lại trường vào 1 ngày đầu xuân,khi cây hoa anh đào rải những cánh hoa mềm mại khắp sân trường đầy nắng…
Họ gặp lại 1 người quen cũ…1 cô gái cao ráo,tóc uốn lọn xoăn màu nâu nhạt và đeo cái kính gọng bạc đắt tiền…
Nhân Mã chủ động lại bắt chuyện:
_Xin lỗi,nhìn cô rất quen…
_Không nhớ à?-cô gái tươi cười-Xử Nữ đây,lâu rồi không gặp!
Xử Nữ đưa mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của Mã Mã,cô cười thú vị:
_Kết hôn rồi à?Ai thế?
_Một người mà cậu cũng quen.
Xử Nữ gật đầu,cô biết chắc đó là ai.
_À mà còn 1 người nữa!-Nhân Mã hướng mắt về cây hoa anh đào đang trổ hoa thật đẹp.
1 cô bé chừng 7-8 tuổi đang đứng tần ngân dưới gốc cây…Nó sở hữu thân mình nhỏ nhắn của mẹ,mái tóc đen huyền của cha…và…1 sự bí ẩn không hiểu từ đâu mang đến…
Nó xoè tay đón lấy những cánh hoa đào…Và khi những cánh hoa chạm vào bàn tay nhỏ nhắn…Đôii mắt xinh đẹp của con bé bổng chuyển sang màu đỏ rực…
HẾT