Truyện Ngắn Hay

Chương 3 : Để em được gần anh một chút

Ngày đăng: 00:44 22/04/20


Trước khi gặp anh, tôi cũng không biết thì ra thích một người có thể khiến người ta quên đi bản thân mình, làm những điều ngốc nghếch chỉ để đối phương được vui vẻ.



*****



Tôi không yêu anh. Đó là sự thật. Nhưng tôi lại là bạn gái của anh. Đó là điều dối trá đẹp đẽ nhất tôi dành cho anh.



Anh hơn tôi hai tuổi. Nhưng tính cách anh như thể nhiều hợn tôi cả một thế hệ. Anh cổ hủ, lạc hậu, không tinh tế và gia trưởng đến nỗi cầm tay bạn gái cũng phải nhìn trước, ngó sau. Đối lập với anh, tính cách tôi hòa đồng thoải mái và đặc biệt khá tùy hứng. Bởi vậy, tôi mới chọn làm người yêu của anh, như một cách để thay đổi khẩu vị.



Anh không phải là một người con trai quá nổi bật. Nhưng ở anh có một sức hấp dẫn ma mị khiến rất nhiều người con gái phải mê mệt. Anh có giọng nói khá nhẹ nhàng và truyền cảm. Thế nhưng khiếm khuyết ở chỗ là anh hát chẳng hề dễ nghe và khi anh nói, ý tứ phát ra cũng chẳng hề ngọt ngào.



Tôi nhớ một lần hẹn hò. Đó là buổi sớm mùa hè nắng vàng dịu nhẹ. Anh dắt tôi ra hồ Tây ngắm sen nở. Mặt hồ phủ kín sắc vàng, sắc xanh. Những giọt sương long lanh đọng lại trên từng tán lá, khiến không gian trở nên thật huyền ảo. Thi thoảng có cơn gió thoảng qua, hương sen vội vã đượm nồng xen vào, khiến ta không khỏi ngây ngất. Trong cái khung cảnh nên thơ ấy, tôi không kiềm được lòng, liền với tay ngắt một bông hoa lên, thì anh lại nói:



- Hoa này chẳng có gì đẹp.



Tôi chột dạ nhìn anh. Tôi nhẹ nhàng đặt bông sen vừa ngắt xuống. Anh thẳng chân đá nó lăn lóc rơi tõm xuống ven hồ.



Tôi nhớ một lần hẹn hò khác, tôi muốn đến một quán cà phê lãng mạn có chuông gió treo rợp khắp lối vào, có tiếng đàn ghi ta dịu nhẹ và có một ai đó cầm micro hát tặng người mình yêu.



Thế nhưng, anh lại lẳng lặng dẫn tôi đến quán phở bò ven đường. Anh nói đây là quán quen anh thường ăn, mùi vị rất tuyệt và quan trọng là giá cả hợp lý...



Ngồi đối diện với anh, nhìn dòng khói bát phỏ nghi ngút lạc giữa dòng khói xe cộ đang tỏa ra tứ phía, tôi cảm giác thật chán nản. Ngồi đối diện với anh, chịu trăm ngàn ánh mắt đang nhìn về phía tôi - nơi phát ra tiếng húp nước sùm sụp từ phía anh, tôi bỗng cảm thấy thật mất mặt. Tôi hơi nhăn mặt, nhiếc móc anh quê mùa rồi phủi mông đứng dậy, không chút lưu tình.



Và sau đó, nói chung là không có sau đó nữa.



Phải hơn một tuần sau, anh nhắn cho tôi một cái tin: Em không xứng với anh. Mình chia tay.



Đọc xong tin nhắn đó, tôi tức hộc máu mà bật khóc nức nở.



Hai tháng sau. Tôi có bạn trai mới. Khánh kém tôi một tuổi và dĩ nhiên cậu ấy trẻ trung, năng động và rất hợp với sở thích của tôi. Khánh rất thích tôi nhưng đồng thời cậu ấy cũng thích nhiều người con gái khác. Có điều, tôi chẳng hề quan tâm.


-...



- Anh đang ở bệnh viện?



- Ừ.



- Bệnh viện nào?



- Nói. Anh nói mau.



- Em đanh đá rồi. Anh ở bệnh viện thành phố.



Nghe đến đây, tôi lập tức cúp máy rồi chạy bộ một mách tới bệnh viện thành phố. Tôi tìm đến khoa chấn thương và nhìn thấy tên anh trên góc giường đó.



Anh bị băng bó toàn thân trắng xóa. Nếu hai con mắt anh không nhấp nháy chuyển động thì có lẽ, anh giống hệt một xác ướp cổ đại. Tôi xót xa nhìn anh, anh đang cau có với cô y tá vừa châm cho anh một mũi tiêm đau điếng. Anh từng kể với tôi, anh rất sợ tiêm, sợ từ hồi còn bé xíu. Tôi nhớ, ngày trước mỗi lần anh bị cúm, anh thà uống thuốc mười ngày còn hơn tiêm một mũi mười giây. Lúc ấy, tôi từng dọa anh, nếu không chịu tiêm thì không thèm để ý tới anh nữa. Anh lập tức hốt hoảng giơ cả hai tay, hai chân cho bác sỹ tìm ven. Tôi nhìn anh lắc đầu, anh lại cười toe toét đáp lại.



Đẩy cửa phòng bệnh, tôi chậm chạp từng bước một, tiến lên. Người con trai này. Trước khi gặp anh, tôi cũng không biết, thì ra thích một người có thể khiến người ta quên đi bản thân mình, làm những điều ngốc nghếch chỉ để đối phương được vui vẻ.



Anh nghe tiếng động, lập tức quát:



- Đã bảo đừng có đến cạnh tôi rồi mà.



Tôi hơi khững lại một giây.



- Xin lỗi... Để em gần anh thêm chút nhé.



Anh giật mình, hơi nghiêng đầu lại. Nhìn thấy tôi, anh nói:



- Khoảng cách đôi ta bây giờ bằng không. Sau đó, anh cười - nụ cười tươi rói.