Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 103 : Sống không bằng chết
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
"Cô ta có cái gì hay mà hỏi? Không phải trên bản tin đã nói rồi sao?" Sở Niệm như ăn vị chua, tặng anh một ánh mắt coi thường.
"Anh cũng đừng hy vọng xa vời là em sẽ đồng tình với cô ta, chưa nói đến chuyện cha cô ta đã làm với em, chỉ dựa vào chuyện lúc trước cô ta cứ quấn lấy anh cả ngày, em khó mà có hứng thú với sự sống chết của cô ta. Chẳng lẽ anh không biết cái gì gọi là ‘Tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt’ sao?"
"Tình địch? Anh lại không biết cô ta là tình địch của em."
"Anh nói ngược rồi, không phải cô ta là tình địch của em, mà là cô ta coi em như tình địch." Sở Niệm đứng dậy, hướng về phía Thương Sùng, phất tay áo.
"Không thèm nghe anh nói nữa, em và Hoa Lệ đã hẹn cùng đi dạo phố rồi. Đi nhé ~ "
Thương Sùng đứng dậy đưa cô ra cửa, dõi mắt nhìn cô rời khỏi, anh mới xoay người trở về phòng khách. –ll,,q,,uy,,,do,,,,nn----Thấy Cẩm Mặc đã xuất hiện ở cạnh ghế sofa, anh ngồi xuống ghế, hỏi: "Chưa tìm được người phụ nữ kia sao?"
Cẩm Mặc lắc lắc đầu, đáp: "Không có, cô ta giống như tan biến khỏi thế giới này, dù dùng tiểu quỷ cũng không tìm được hơi thở."
Đêm hôm đó, sau khi cậu và Hoa Lệ chén no nê tên sát thủ kia, liền đi tìm Âu Dương Chính Long ngay. Vị đại ca xã hội đen đó đúng là có bản lĩnh, thấy hai người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình mà không bị hùa dọa. Chỉ có điều người đó lại hơi tự phụ, coi hai người bọn họ trở thành người bình thường.
Cậu vốn định đánh cho ông ta hôn mê trước rồi mới hút linh hồn của ông ta, song Hoa Lệ lại càng thêm trực tiếp. Cô nói loại người này nên có báo ứng của mình, cho nên cậu cũng không nhúng tay vào, trơ mắt nhìn Hoa Lệ làm thế nào để ông già kia tận mắt nhìn thấy giờ chết của mình.
Đầu sỏ gây chuyện đã giải quyết xong, nhưng bọn họ vẫn chậm một bước. Ngày hôm sau, khi đi tìm Tần Tâm Nhu, người phụ nữ kia đã mất tích rồi.
Nhớ đến hình ảnh lộn xộn trong nhà cô ta, đôi mắt màu nâu của Cẩm Mặc liền tối thêm.
Ngẩng đầu nhìn Thương Sùng, Cẩm Mặc nói: "Chủ nhân, tôi cảm thấy cô ta rất có thể đã bị kẻ thù giết hại.--,,..llq...do,,,----Dù sao cô ta từng giết một vị đại ca xã hội đen, bây giờ chuyện bại lộ, những người kia chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha. Đã có bọn họ động thủ, vậy chúng ta......."
"Tiếp tục tìm." Thương Sùng hừ lạnh một tiếng.
Chu Vũ Hạo đương nhiên hiểu rõ Tần Tâm Nhu muốn nói chuyện gì, gã liền ném khăn tay trong tay lên mặt cô ta.
"Cậu chủ Chu tôi muốn dạng đàn bà gì mà không có? Một người đàn bà dâm đãng bị chơi bao nhiêu lần còn muốn leo lên giường tôi, thật sự là không biết sống chết! Song......."
Tần Tâm Nhu ngẩng đầu, kỳ vọng gã sẽ cho mình một con đường sống. Đáng tiếc, một câu nói sau của Chu Vũ Hạo, hoàn toàn đánh ngã cô ta vào địa ngục.
"Tôi không có hứng thú chạm vào thứ gì đó, cũng sẽ không bạc đãi các anh em của tôi."
Chu Vũ Hạo lạnh lùng cười một tiếng, ngồi thẳng lên. Gã ngoắc ngoắc ngón tay, nói với người sau lưng: "Cô Tần cũng có thể coi là một người đẹp, mấy người phải biết thương hương tiếc ngọc."
"Biết rồi, cậu Chu!" Đứng phía sau, năm sáu tên cao to nghe Chu Vũ Hạo nói như vậy, đều hưng phấn mở to hai mắt. Gã vừa rời khỏi kho hàng, bọn họ liền không thể chờ đợi được, đi về phía Tần Tâm Nhu đang ngồi dưới đất.
Tần Tâm Nhu co rụt đầu, hai chân bắt đầu đá lung tung. Đáng tiếc hai cánh tay của cô ta đã bị trói buộc, cuối cùng...
"A----"
.......
Không biết qua bao lâu, cảm giác đau đớn dưới thân khiến cho Tần Tâm Nhu đang hôn mê phải tỉnh lại. Bây giờ thân thể cô ta lại thêm rất nhiều sẹo mới, có cào thương, có dấu ngón tay, thậm chí......Còn có dấu thắt lưng quất vào làm người ta vô cùng buồn nôn.
Quần áo đã sớm bị xé tan thành mảnh nhỏ, hạ thân ngoại trừ đầy dịch trắng đang chảy ra đất còn có rất nhiều máu đỏ tươi.
Tần Tâm Nhu không dám nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, không dám nghĩ đến mấy tên kia đã dùng bao nhiêu cách sỉ nhục để cưỡng bức mình. Mấy giờ ấy tựa như là địa ngục, làm cho cô ta sống không bằng chết.