Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 123 : Súc sinh

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Trên cổ nó còn đeo sợi dây xích, hai tai cụp xuống, phát ra từng tiếng rên khiến lòng người khó chịu. Trong nháy mắt, từng giọt, từng giọt nước mắt chảy xuống theo vành mắt nó. Chẳng qua là khi những giọt lệ đó rơi xuống mặt tấm thớt lạnh lẽo thì chẳng lưu lại cái gì.

     

Sở Niệm đi tới, vươn tay ôm linh hồn của con chó nhỏ vào lòng.

     

Chết rồi mà còn run rẩy, đây là khi còn sống đã từng bị nỗi đau gì!

     

"Đừng sợ, luân hồi gì gì đều sẽ qua đi, tuyệt đối không có ai có thể tổn thương mày nữa." Sở Niệm nhắm hai mắt lại, thở dài thật sâu.

     

Con chó nhỏ ẳng ẳng hai tiếng, rốt cục vùi người vào vòng ôm của cô. Nó vẫn vẫy vẫy cái đuôi, nếu như không phải thân thể nó màu trắng thì nó vẫn giống như đang còn sống.

     

Thương người, yêu người, cho nên tới bây giờ nó vẫn không oán hận nhân loại.

     

Từ trong túi lấy một tờ chú Vãng Sinh ra, Sở Niệm hít mũi một cái. Một tay nâng thân thể con chó nhỏ, một tay đánh một cái kết trên không trung.

     

Giọt nước màu trắng từ từ bao lấy linh hồn con chó nhỏ, sau đó gần như biến mất hoàn toàn, lúc này Sở Niệm mới đi về phía cánh cửa sau đang bị khóa chặt, tiến vào nơi như địa ngục trần gian  kia.

     

Trong khoảng sân nhỏ bày nhiều loại lồng sắt, từ trong lồng truyền ra từng đợt sủa, rên giống như cầu cứu hoặc như đang sợ hãi.

     

Sở Niệm nhíu chặt mày, bước qua. Khom lưng nhìn ổ khóa lớn ngoài lồng sắt, vừa định dùng linh lực đánh vỡ liền bị tiếng kêu trong sân sau hấp dẫn sự chú ý.

     

Chần chờ một lát, cô ngừng động tác, vượt qua những cái lồng chó đó đi tiếp vào bên trong.

     

Sân sau trống không, ngoại trừ một giá đỡ tay, bên cạnh còn đặt một con dao chặt to còn vương vết máu.---ll,,,ê,,quy,,,,,don,,,,-----Một con chó lông vàng trưởng thành bị treo ở phía trên, đầu hướng xuống, hai chân tách ra, bị sợi dây thừng cột vào hai bên.

     

Lông trên người nó bị cạo đến dưới ngực, vết máu nhuộm da lông nó, từng giọt rơi trên mặt đất. Lông tơ màu vàng đã mất đi ánh sáng lộng lẫy vốn có, xám xịt mất hết sức sống.

     

Đầu nó lắc lắc sang bên cạnh, liên tục nhìn sang bên cạnh, coi như có chết cũng không bằng lòng nhắm mắt.

     
     

Hít vào một hơi thật sâu, cô cọ cọ má vào bả vai anh, nói: "Sắp mười giờ rồi, chúng ta đi làm việc thôi."

     

"Ừ." Thương Sùng buông cô ra, cúi đầu xuống, hôn lên gương mặt cô.

     

... .....

     

Cuối cùng quán cháo trắng đã vãng khách, lúc này một người đàn ông chưa đến 30 đang thu dọn bát đũa trên bàn.---lll,,,ê...quy,,,,,don------Gã ta ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi trắng, quần dài màu đen. Ống tay áo xắn đến khuỷu tay, dáng vẻ trắng trẻo làm cho người ta nhìn, đã cảm thấy rất sạch sẽ.

     

Giống như cảm giác được sau lưng có người, đang chuẩn bị thu dọn một bàn bát đũa khác liền ngừng tay. Gã xoay người, nhìn về phía đôi nam nữ đứng ở bên ngoài cửa.

     

Nâng tay chỉnh lại mắt kính gọng vàng trên sống mũi, gã đánh giá qua hai người, nói: "Chào đón quý khách."

     

Thương Sùng nhếch môi dưới, nắm tay Sở Niệm đi vào trong quán, hỏi: "Nhà anh còn cháo không?"

     

"Vừa vặn còn hai phần." Gã đi đến bên cạnh hai người, tiếp tục duy trì dáng vẻ bất động, kéo ghế ra cho bọn họ ngồi.

     

"Xem ra vận khí của chúng tôi quá tốt, nếu như hết sạch cháo thì tối nay bạn gái tôi sẽ mất ngủ rồi."

     

Thương Sùng và Sở Niệm nhanh chóng nhìn nhau, sau đó ngồi xuống chỗ của mình.

     

Sở Niệm cười cười, nhìn gã hỏi: "Anh là chủ quán à? Thật trẻ tuổi."

     

Gã gật đầu, cánh mũi giống như ngửi được cái gì, giật khẽ hai cái. Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc trước bắt đầu có chút vui vẻ.

     

Sở Niệm đương nhiên sẽ không bỏ qua hành động đó của gã, cô xê dịch thân thể, tiếp tục nói chuyện với gã: "Ông chủ, anh có thể nói cho tôi biết, anh tên gì không?"