Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 133 : Cô thương anh
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Chương 133: Cô thương anh
Thương Sùng cong khóe môi, tâm tình sung sướng đi lên cầu thang.
...
Lúc đó, Sở Niệm vừa được Hoa Lệ đưa đến cửa nhà. Chờ Hoa Lệ lên xe đi xa, cô mới lên lầu mở cửa nhà. Còn chưa kịp cởi giày, bà nội đã ngồi trên hồ lô, từ từ bay đến.
"Chuyện tối hôm nay thuận lợi sao?" Bà nội hỏi.
Sở Niệm lắc đầu, đáp: "Khiến nó trốn thoát rồi."
Bà nội nhíu mày, ngồi trên hồ lô lượn một vòng quanh cháu gái, sau đó mới lo lắng hỏi: "Không có bị thương chứ?"
"Con không sao ạ, chỉ là... Có người vì bảo vệ con mà bị Cẩu Linh đả thương."
"Có ý gì?"
"Nói ra rất dài dòng." Sở Niệm thở dài, ngẩng đầu nhìn bà nội.
"Bà nội, hai ngày tới con sẽ ra ngoài tìm Cẩu Linh. Một ngày chưa diệt trừ nó, trong lòng con luôn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện. Con vắng nhà mấy ngày, bà phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Hương châu Úc mà bà thích nhất, lát nữa con sẽ đặt lên bàn cho bà."
"Biết rồi, con cũng phải chú ý an toàn, nhớ kỹ không được để bị thương."
"Vâng."
...
Gần đây giấc mộng biến thành rất kỳ quái, không đến vài ngày lại có một giấc mộng mới trong lúc cô ngủ mơ.
Trong lòng cô luôn luôn có một cảm giác kỳ lạ, giống như đã từng quen biết nhưng chỉ là hư vô.
Sôi trào, bành trướng, quả thực muốn ngừng mà không được.
Anh không muốn đợi, hiện tại, anh liền muốn cô!
Trầm trầm thở gấp một tiếng, Thương Sùng đặt thân thể cô bên cạnh bàn. Không để cho cô có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, anh liền cởi nút áo trước ngực cô.
Một sự mềm mại, êm ái làm cho Sở Niệm thở dài một tiếng, động tình đến cực điểm, cô cúi đầu nhìn người đàn ông đang vùi đầu vào ngực mình kia.
Trước kia mình và Thương Sùng thân mật, nhiều lắm là chỉ tới cái cổ. Nhưng bây giờ, mình lại không muốn ngăn cản anh.
Cô thương anh, rất thương anh. Coi như giao mình cho anh, cô cũng nguyện ý.
Thân thể Sở Niệm càng lúc càng nóng, cô bám ở trên người Thương Sùng, khẽ run rẩy. Rất khẩn trương nhưng lại rất tốt đẹp.
Cho đến khi cô nghiêng đầu nhìn thấy hai bóng dáng lấp ló ở đầu bậc thang, tất cả liền bị phá hỏng rồi.
Sở Niệm ôm chặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ dán chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh.
"Đừng, trong nhà, trong nhà có người."
Thương Sùng ngước mắt, áo sơ mi trên người do triền miên mà bị túm hơi nhăn. Cổ áo tròn tùy ý mở rộng ra, lộ ra lồng ngực trắng nõn đang phập phồng kịch liệt của anh.
Anh thè lưỡi liếm môi dưới của mình, giống như là dư vị hoặc như là vẫn chưa thỏa mãn.
Nâng tay chỉnh trang lại quần áo cho cô, lúc này Thương Sùng mới kéo cô ngồi lại trên ghế lần nữa. Ngón tay thon dài, trắng nõn có tiết tấu gõ nhẹ trên mặt bàn, sắc mặt cực kỳ âm trầm làm cho người ta lạnh cả người.
"Không ra, vậy thì đứng đó suốt đời đi." Ngồi ở trên ghế, Thương Sùng đột nhiên mở miệng, giọng nói rất là lạnh lùng.
Đầu bậc thang, hai người không hẹn mà cùng sợ run cả người, anh đẩy tôi, tôi đẩy anh đi ra từ khúc cua.