Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 137 : Anh là nghiêm túc yêu em
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Chương 137. Anh là nghiêm túc yêu em
Tác giả: Trì Đường
Edit: Meo_mup
Chậm chạp nhích lại gần cô, Thương Sùng cố ý đặt tay ở gần tay Sở Niệm trên ghế sô pha. Hắn cất lời, “Còn giận vì chuyện tối hôm đó hử?”
”Không có.” Sở Niệm liếc mắt nhìn hắn, thần sắc lạnh lùng, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn không bị khống chế mà đỏ lên.
Thương Sùng bất đắc dĩ, duỗi tay ôm cô vào trong lòng. Đúng như hắn dự liệu, nha đầu này không chịu cho hắn chạm vào mình. Nếu như bình thường, hắn khẳng định sẽ buông tay, nhưng lúc này… “Niệm Niệm, em đừng cáu kỉnh mà. Tối đó anh làm vậy, là có lý do mà.”
“Em không nghe! Em không nghe!” Nếu không phải còn cố kỵ vết thương sau lưng hắn chưa bình phục, Sở Niệm đã sớm đạp cho hắn một phát rồi.
Sự tình tối đó như tảng đá to đùng đè nặng trong ngực Sở Niệm, thở dốc cũng sẽ làm cô đau.
Cô không hiểu rõ vì lý do gì đêm đó Thương Sùng lại ngừng lại, nếu đã không muốn cô, thì vì đâu lại muốn bắt đầu? Trần truồng lõa thể nằm ở bên cạnh nam nhân này, đúng là sỉ nhục mà!
“Niệm Niệm, không phải là anh không muốn em. Anh chỉ là cảm thấy chúng ta phía trước còn rất nhiều thời gian, anh không muốn trong tình huống đó khiến em phải làm như vậy. Anh sợ sau này em sẽ hối hận.” Thương Sùng ghì chặt Sở Niệm trong ngực, ánh mắt khổ sở của cô giống như con dao nhỏ sắc bén, cắt vào trong trái tim hắn làm hắn đau đớn.
Hắn tiếp, “Anh có thể chờ em tốt nghiệp, rồi chờ em lớn lên. Chờ đến khi em thật sự quyết định ở cùng bên anh, chúng ta sẽ kết hôn. Niệm Niệm, em biết không? Anh thực sự yêu em.”
Trong vòng tay ôm chặt của hắn, Sở Niệm có chút nghe không rõ những điều Thương Sùng nói, nhưng cảm xúc của cô vẫn rất rõ ràng.
Không còn giãy dụa nữa, an an tĩnh tĩnh tựa vào ngực hắn. Hồi lâu sau cô mới mở miệng. “Anh không chạm vào em, cũng chỉ là vì sợ sau này em sẽ hối hận sao?”
“Ừ.”
“Đồ ngốc.” Sở Niệm thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn. “Nếu em hối hận thì lúc trước đã không hướng anh thổ lộ. Thương Sùng, em yêu anh. Mặc dù em không làm được gì nhiều cho anh như anh đã làm cho em, nhưng thực sự em cũng rất thật lòng yêu anh.”
Quỷ mập vốn là linh hồn hết thọ tự nhiên, bởi vì không muốn chuyển thế đầu thai nên mới du đãng trên trần thế. Một lần ngẫu nhiên tương ngộ cùng Sở Niệm, hai người có khế ước hợp tác, hắn có thể hỗ trợ cho cô trong vài phương diện, cũng chưa bao giờ đòi Sở Niệm cái gì quá đáng.
Một linh hồn không e ngại ánh mặt trời, giữa ban ngày mà đi ra ngoài thì cũng bình thường. Nhưng cái chính là tự nhiên quỷ mập mò tới tìm mình, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ư?
Quỷ mập nói, “Cao và Gầy đã xảy ra chuyện, sáng nay ba chúng ta đang lang thang trên đường, tự dưng ở đâu chạy ra một cẩu yêu nhào tới đánh tụi ta, Cao vì cứu ta, cùng với Gầy bị cái thứ kia kéo nhanh vào rừng cây. Sở Niệm, ngươi nhất định phải giúp ta cứu bọn họ. Ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi.”
Cẩu yêu ư?Sở Niệm nghĩ ngợi, quay sang bảo quỷ mập kể lại sự tình phát sinh lúc sáng cho cô và Thương Sùng nghe.
Quỷ mập nói đứt quãng, kể lại rành mạch chuyện buổi sáng sớm bị tấn công cho hai người nghe, Sở Niệm nghe mà lo lắng về việc cẩu linh.
Trách sao Cẩm Mặc không tìm được nó, thì ra nó trốn đông trốn tây, đi hút linh hồn để chữa thương cho mình.
Thương Sùng lạnh lẽo nhìn, bộ dáng dọa quỷ mập nhảy dựng. Sở Niệm an ủi nó, cũng bảo nó mấy ngày này đừng chạy loạn. Việc của Cao và Gầy, cô sẽ mau chóng nghĩ cách.
Quỷ mập hít hít mũi, cung kính hướng Sở Niệm cúi người, sau đó biến mất trong phòng.
Sở Niệm quay đầu lại nhìn Thương Sùng, vô cùng nghiêm túc nói.
“Chúng ta phải bắt được con súc sinh kia, bằng không rất nhiều linh hồn lương thiện sẽ bị biến mất vì nó.”
Thương Sùng gật đầu, “Đúng là cái đồ phiền toái. Bất quá… em có nghĩ ra cách gì dẫn dụ nó ra chưa?”
Cẩu linh đã bị hai người bọn họ dụ ra hết một lần, lúc này mà còn muốn dẫn dụ nó sẽ không dễ dàng như vậy.
Sở Niệm suy nghĩ, sau khi thông suốt thì nói “Anh yên tâm, em có cách. Rạng sáng, chúng ta sẽ hành động.”
“Được.”