Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 140 : Phim truyền hình hỗn đản nào diễn vậy?
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Chương 140 Phim truyền hình hỗn đản nào diễn vậy?
Edit: Meo_mup
Sở Niệm hơi ngẩn người, cô biết xã hội bây giờ trả lại của rơi hầu như chẳng còn. Chưa nói tới vòng cổ ngọc bích của cô to vậy, cho dù là một cái vòng cổ phổ thông đại chúng, nếu rớt cả đêm thì cũng không có cơ hội tìm lại được. Nhưng mà… “Lỡ đâu người qua đường không chú ý tới? Không được, em phải đi tới đó coi sao. Nếu mất cái vòng cổ là em có chuyện lớn đó.”
“Chuyện lớn gì?” Thương Sùng truy hỏi.
“Chờ em trở lại nói với anh được không?” Sở Niệm túm lấy áo khoác, vừa xỏ một tay áo vào, cô liền nhìn về phía người vẫn còn chắn trước mặt mình không nhúc nhích là Thương Sùng. “Đại ca, phiền anh né ra chút nào. Em đi chút xíu liền trở lại, thực sự chỉ đi tìm cái vòng cổ thôi.”
Thương Sùng mạc danh thở dài, đi đến mép giường ngồi xuống. Chỉ là hắn giữ chặt tay của Sở Niệm không buông ra.
Hai phút sau, hắn mở miệng. “Vòng cổ của em đang nằm trong túi áo khoác bên phải.”
“Cái gì?” Sở NIệm ngây ngốc không nghe rõ.
“Anh nói, vòng cổ của em, ở trong túi áo khoác bên phải.”
Sở Niệm hạ mi mắt, bán tín bán nghi sờ sờ túi bên phải. Quả nhiên, lôi ra được một chiếc vòng cổ đính ngọc bích cầm trên tay. Cô trừng mắt, “Anh có phải luôn biết là em không làm rớt mất vòng cổ đúng không?!”
Thương Sùng gật gật đầu, vân đạm phong khinh liếc nhìn Sở Niệm.
“Vậy hồi nãy sao anh lại giả bộ như vậy, cố ý gạt em?”
Sẽ, đương nhiên là sẽ! Thương Sùng học Sở Niệm làm điệu bộ hít thật sâu, giống như ẩn nhẫn cực đại, dường như thống khổ, hắn hướng cô xua xua tay. “Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng.”
Sở Niệm hạ vũ khí, quyết định thẳng thắn đầu hàng. “Thương Sùng, không phải là em không chịu nói. Chỉ là chính em cũng không biết giải thích sao về vòng cổ này, lỡ em nói sai, lúc đó anh lại nói là em lừa anh nữa.”
“Làm sao vậy chứ, chỉ cần em nói, anh đều sẽ tin tưởng em.” Thương Sùng đem mặt giấu sau bả vai Sở Niệm, hắn thật đúng là sợ mình nhất thời không nhịn được mà bật cười ha hả.
Thật vất vả bình phục cảm xúc, hắn một dạng tận tình khuyên bảo, miệng lưỡi nói. “Nha đầu, không phải anh miễn cưỡng em. Anh hiểu rõ mỗi người đều có không gian riêng của mình, chỉ là anh nghĩ vòng cổ n ày không nên trở thành thứ chia cắt chúng, không phải sao?”
Sở Niệm gật gật đầu, mọi việc y như dự đoán của Thương Sùng đã tính.
Giơ tay đầu hàng, cô nói.”Em chỉ có thể đem những gì mình biết mà nói cho anh thôi, còn đúng hay không em cũng không biết.”
Thương Sùng ôn nhu cười. “Tốt.”
Dựa trong lòng Thương Sùng, Sở Niệm nhẹ thở dài, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
“Lúc em lên ba, cha mẹ đã qua đời, lúc đó là một tay bà nội nuôi em khôn lớn. Thời trẻ bà là một cảnh sát, cũng như những người khác của Sở Gia là người đuổi ma. Từ khi em bắt đầu có ký ức, bà nội đã đem vòng này đeo lên cổ em. Bà cũng không nói cho em biết vòng cổ này để làm gì. Chỉ là bà luôn dặn em là không được cởi nó ra mà thôi. Lúc đó em còn nhỏ, chỉ cảm thấy là vòng cổ này lấp lánh thật đẹp. Đến lúc em bốn tuổi, có một ngày vì tò mò em đã cởi vòng cổ ra. Kết quả, anh biết em bị gì không?”
Sở Niệm đổi giọng thật nhanh, Thương Sùng xém nữa là gật đầu trả lời cô.
Cúi đầu đặt nhẹ môi lên trán cô, hắn đem cảm xúc hoảng loạn trong mắt che dấu kỹ. “Chuyện gì?”