Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 153 :

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Chương 153



Làm sao ta có thể để ngươi ngồi tù?



Tác giả: Trì Đường



Edit: Meo_mup



[Chỉnh sửa phần cuối chương 152:



Sở Niệm tuy chưa từng thấy Thương Sùng xử lý các ác linh, nhưng nhìn các mảnh vụn bị "nghiền nát" cô có thể nghĩ về sự mạnh mẽ và quyết liệt của người đàn ông này.



Dù sao, tiến vào cơ thể mình cũng có chút đau. Nhịn một chút chắc không sao đâu nhỉ?



Meo_mup]



Hướng Thương Sùng, cô gật đầu sau đó nhắm mắt lại.



Thương Sùng giương khóe môi, đưa tay đặt lên vai Sở Niệm.



Sở Niệm nhắm mắt lại, trong lòng thật khẩn trương. Nhưng người đàn ông với đôi mắt đen nhánh này, thật làm cho cô có cảm giác tín nhiệm mà không phải ai cũng làm được.



Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy ấm áp lạ kỳ, tâm an tĩnh lại, có chút thản nhiên.



Sở Niệm nhớ mình đã từng xem qua một tiết mục giải trí, trong đó nội dung là một người trong cặp vợ chồng phải nhắm mắt lại, sau đó người còn lại sẽ nắm tay người kia đi qua những chướng ngại vật.



Kết quả là trong tiết mục đó chỉ có một cặp vợ chồng có thể làm được, phần lớn còn lại đều không làm được.



Trong bóng tối khi nhắm mắt, mỗi người sẽ có cảm giác khiếp sợ và tự mình sinh ra cảm giác tự bảo hộ mình, còn cô hiện giờ cả linh hồn đều có thể giao cho Thương Sùng. Đây có phải đại biểu cho việc vô đã thật sự hoàn toàn đem chính bản thân mình giao cho người đàn ông này chăng?



Thương Sùng, em tin anh… Anh có thể cảm nhận được chăng?







Khi Sở Niệm mở mắt ra, cô đã quay trở về cơ thể mình.



Không như tưởng tượng là sẽ đau đớn, thậm chí cảm giác nhập hồn vào cơ thể cũng không hề có.



Cô không dám tin, tự mình sờ gương mặt mình. Sở Niệm đứng lên liền tính nhào vào trong lồng ngực của Thương Sùng.



Nhưng chỉ vừa đứng lên thì hai chân cô đã mềm nhũn như bông khiến cho cả người không khống chế được mà ngã nhào xuống.



Thương Sùng đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng, giọng nói có chút trách móc nhưng cũng đầy sủng nịnh làm Sở Niệm tim đập thình thịch.



“Em đó, lúc nào cũng không cẩn thận.”
Gã trung niên cho rằng nhất định có người âm thầm thu mua bọn họ.



Kế hoạch được lên hết sức tỉ mỉ, vừa ra tay đã chặt đứt đường lui của gã!



Nếu Đỗ Hoành bị cảnh sát bắt hậu quả thật…



Đỗ Hoành tuyệt vọng túm chặt ống quần gã trung niên khóc lóc.



“Cục trường, làm ơn cứu ta. Đỗ Hoành không thể ngồi tù, không thể nào ngồi tù đâu!”



Gã trung niên cười lạnh.



“Ta làm sao có thể để ngươi ở tù? Hoành nhi, trung ương làm gì mà quản mấy chuyện vụn vặt này.”



Đỗ Hoành hỉ mũi, dùng ống tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn người ngồi trên ghế.



“Cục trưởng, ngài, ngài đây là có ý trợ giúp Đỗ Hoành ư?”



“Đương nhiên, chúng ta là đã châu chấu cùng buộc trên một sợi dây. Nếu ngươi vào tù thì chẳng phải ta cũng đi theo sao?”



“Vậy, vậy khi nào ngài sẽ an bài cho ta trốn đi?”



“Không vôi, ít nhất ngươi vẫn còn phải thu thập này nọ mà phải không?”



Đỗ Hoành gật đầu, tập tễnh đứng lên. “Ta đây giờ đi thu thập liền, cục trưởng, buổi tối chúng ta đi nha!”



“Được rồi, được rồi.”



Gã trung niên cũng đứng dậy, chắp tay sau lưng.



Nhưng mà, Đỗ Hoành vừa mới xoay người, hắn liền từ sau lưng móc ra một khẩu súng lục giảm thanh, nhắm ngay đầu Đỗ Hoành, bóp cò súng.



Một giây sau, Đỗ Hoành ngã nhào trên mặt đất. Hai mắt hắn mở thật to, như thể không thể tin người giết mình chính là gã nam nhân sau lưng.



Gã trung niên chậm rãi móc từ trong túi ra chiếc khăn tay, gã một mặt nhìn Đỗ Hoành chết không nhắm mắt nằm trên đất, một mặt lau lau vân tay trên báng súng.



“Hoành nhi, ngươi an tâm mà đi đi. Thù của ngươi, ta nhất định giúp ngươi báo.”







Ba ngày sau



Sở Niệm cùng Thương Sùng cùng nhau đến bệnh viện thăm Tề Thiên và vợ. Có người hảo tâm hỗ trợ, bọn họ cũng đã bình an mà sống.