Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 155 :

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Chương 155



Không cho nghĩ bậy



Tác giả: Trì Đường



- ----------------------------------



Edit: Meo_mup



Đêm khuya, Sở Niệm nằm trên giường đã đi vào mộng đẹp. Bà nội cô đi vào đứng trước giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.



Tiếng bà rất nhỏ, đè thấp như có rất nhiều cảm xúc muốn nói với cháu gái.



“Niệm Niệm, về sau con nhất định phải tự bảo hộ tốt cho bản thân. Nếu có một ngày bà nội không còn nữa, con cũng phải giống như bây giờ, vui vẻ mà sống, biết không?”







Ngày hôm sau, Sở Niệm thật sự rất vui vẻ. Bà nội đã quay trở về lư hương tĩnh tu, Cẩm Mặc và Hoa Lệ cũng đi du lịch về.



Nghĩ tới thời gian mình ở một mình với Thương Sùng bị giảm bớt, nhưng Sở Niệm cảm thấy có kẻ dở hơi như Hoa Lệ kế bên cảm giác cũng không tồi.



Chỉ là hình như phía Nhạc Dư…dường như có chút vấn đề.



Thương Sùng ngồi trên sô pha ánh mắt trầm tư nhìn Sở Niệm, rồi hướng qua Hoa Lê đang cười ngây ngô xem TV liếc một cái.



Hoa Lệ hiểu rõ, quay người tới ngồi kế bên Sở Niệm.



“Chị dâu, đang suy nghĩ đi đâu rồi?”



Sở Niệm khuôn mặt nhỏ thoáng chốc đỏ bừng, ngẩn ra.



Từ khi Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc trở về, tiểu nha đầu này luôn gọi mình như vậy. Kêu sau lưng thì thôi, giờ thì Thương Sùng với Cẩm Mặc ngay đây mà kêu mình vậy, có phải hay không có chút…



Sở Niệm đáp: “Hoa Lệ, lại quậy cái gì.”



Hoa Lệ ngây thơ chớp chớp mắt, thâm ý cười một cái.



“Chị dâu à, Hoa Lệ có quậy đâu. Giờ chị với anh hai như vậy, người ta gọi chị dâu thì có gì sai đâu?”




“Có gì mà không tốt? Nếu mình đến mà cô ấy ở nhà thì hai người đem vấn đề ra nói rõ ràng. Bạn bè với nhau không có gì mà phải để cho hiểu lầm. Chỉ cần nói rõ hết ra thì không cần phải đa sầu đa cảm từ tìm phiền não sao?”



Sở Niệm bĩu môi.



“Lỡ cô ấy không ở nhà thì sao?”



THương Sùng nhếch mép.



“Không phải em sợ, chỉ là..cảm thấy không tốt lắm.”



“Có gì mà không tốt? Nếu mình đến mà cô ấy ở nhà thì hai người đem vấn đề ra nói rõ ràng. Bạn bè với nhau không có gì mà phải để cho hiểu lầm. Chỉ cần nói rõ hết ra thì không cần phải đa sầu đa cảm từ tìm phiền não sao?”



Sở Niệm bĩu môi.



“Lỡ cô ấy không ở nhà thì sao?”



THương Sùng nhếch mép. “Nếu không có ở nhà thì mình đi dạo phố, chờ tới ngày mai lại tới. Anh không tin là Nhạc Du mỗi ngày đều ra ngoài nha. Dù sao thì cũng sẽ có một lần chúng ta gặp cô ấy.”



Sở Niệm gật đầu, dựa vào lòng Thương Sùng cười.







Nếu như Thương Sùng và Sở Niệm đã đồng lòng đi tìm Nhạc Du thì hai người cũng không chần chờ, mặc áo khoác đi ra khỏi cửa.



Cả đường đi Sở Niệm đều mang bộ dạng nặng nề tâm sự, Thương Sùng thì yên lặng lái xe. Hắn biết, lúc này nói gì thì cô cũng không thể vui lên được.



Nhìn Sở Niệm ưu sầu chau mày ủ dột, Thương Sùng yên lặng thở dài.



Nửa giờ sau xe đến cửa  biệt thự nhà Nhạc Du. Thương Sùng lôi kéo Sở Niệm nhấn chuông cửa.



Vai phút sau, cửa mở, một người phụ nữ lớn tuổi đứng trong cửa cẩn thận đánh giá Thương Sùng: “Tiên sinh, ngài cần tìm ai?”



Sở Niệm đi tới hướng người phụ nữ lễ phép cười:



“Dì Vân, con là Niệm Niệm đây.”



Người Sở Niệm gọi là dì Vân là người giúp viêc nhà Nhạc Du, đã làm cho nhà Nhạc Du hơn hai mươi năm, cũng coi như là đã nhìn thấy Nhạc Du và Sở Niệm hai cô gái cùng nhau lớn lên.