Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 157 :
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Chương 157
Cô gái kia là ai
Edit: Meo_mup
Nếu Nhạc Du chỉ có một mình thì Sở Niệm không thể thờ ơ khi bị cô ấy đối xử lạnh lùng như vậy.
Trong lòng cô đích xác còn nhiều nghi vấn muốn hỏi Nhạc Du… nhưng mà không phải lúc này.
Thương Sùng hiểu rõ, khoác tay lên vai Sở Niệm
“Anh hiểu ý em, vậy giờ mình đi dạo phố nhé?”
“Dạ.”
Sở Niệm gật đầu, theo Thương Sùng đi khỏi nhà Nhạc Du.
Cả hai ngồi vào trong xe khởi động máy chuẩn bị rời đi. Lúc này, Mặc Vân Hiên theo ra tới nơi.
Hắn đi tới chỗ Sở Niệm nhẹ gõ cửa sổ xe.
Sở Niệm nhíu mày hạ cửa sổ xe. “Còn có việc gì?”
Mặc Vân Hiên nhìn Sở Niệm gật đầu sau đó nhìn qua Thương Sùng đang ngồi trên ghế lái. Hắn nói:
“Sở Niệm, tôi có chuyện muốn nói riêng với em.”
Sở Niệm ngồi trên xe nghi hoặc, không xuống xe n hưng cũng không trực tiếp cự tuyệt Mặc Vân Hiên.
Từ sau lần bỏ đi ở quán cà phê, cô và Mặc Vân Hiên hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Đã ba tháng trôi qua, giờ tự nhiên hắn chạy ra tìm mình, Sở Niệm trong chốc lát không thể cẩn thận suy nghĩ ra được lý do là sao.
Mặc Vân Hiên mấp máy môi, cũng không thúc giục Sở Niệm, chỉ yên lặng đứng bên cạnh xe.
Sau cùng, cũng là Thương Sùng mở miệng, giúp cả bọn hóa giải không khí xấu hổ này.
Thương Sùng nhìn Sở Niệm nói:
Lúc sau cô mới thở dài một hơi thật mạnh, quay cả người về phía Thương Sùng. Chân mày xinh đẹp nhăn tít, đôi mắt đen nhánh ngập tràn khổ sở.
“Thương Sùng, anh nói coi có phải em tệ lắm không? Nên giờ Nhạc Du mới không làm bạn với em nữa?”
Thương Sùng nhíu mày, nắm lấy tay Sở Niệm.
“Nha đầu ngốc, em lại suy nghĩ lung tung rồi. Chúng ta không phải đã bàn bạc kỹ sao, chờ tới lúc Nhạc Du ở một mình thì em hỏi cô ấy cho rõ là được.”
“Nhưng mà em không thể hiểu được tại sao cô ấy lại đối với em như vậy.”
Sở Niệm khổ sở, dáng vẻ hoang mang lo sợ như trẻ nhỏ làm sai việc gì.
Vô cùng đáng thương cô xoắn góc áo.
“Từ nhỏ tới lớn, tính tình em không tốt. Làm bạn với em cũng chỉ có Nhạc Du mà thôi. Em quen cô ấy cũng mười mấy năm rồi, trước giờ chưa bao giờ cô ấy giận em, càng không có thể giống như hôm nay lạnh nhạt với em.”
Sở Niệm tạm dừng trong chốc lát, nắm tay Thương Sùng, hơi run rẩy.
“Anh nói coi, nếu như em gọn gàng dứt khoát hỏi cô ấy nguyên nhân thì đáp án của cô ấy… liệu có phải cũng như thế này?”
Thương Sùng thở dài, đánh tay lái đưa ô tô ngừng ở ven đường. Hắn biết nếu để cho nha đầu này suy nghĩ lung tung thì đừng nói là hôm nay mà sau này tâm tình của cô cũng không tốt được.
Giơ tay vén tóc lòa xòa trước trán cô, Thương Sùng nói:
“Em yên tâm, mọi việc sẽ không như em tưởng tượng ra. Ít nhất là người ngoài anh có thể cảm nhận được, Nhạc Du vẫn quan tâm đến em.”
“Em không tin, nếu cô ấy quan tâm em, sẽ không gọi em là Sở Niệm.”
“Nếu cô ấy không quan tâm em thì lúc nghe em nói em không được hoan nghênh biểu tình sẽ không biến hóa lớn như vậy.”
Nếu như một người đã hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với ai đó thì bất kể đối phương có nói gì, hay làm gì thì biểu tình cũng sẽ không xuất hiện bất cứ biến hóa nào.
Nhưng nếu còn để ý đến người kia, thì cho dù bộ dạng có lạnh nhạt bao nhiêu, thì biểu tình cũng sẽ bán đứng nội tâm chân thật của bản thân.
Lúc nãy biểu tình trên mặt của Nhạc Du rõ ràng là đang kìm nén gì đó. Thương Sùng không nghĩ ra được nguyên nhân nhưng việc cô ấy vẫn quan tâm đến Sở Niệm thì hắn vẫn có thể bảo đảm.