Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 168 :

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Chương 168



Thất vọng rồi sao



Tác giả: Trì Đường



Editor: Meo_mup



Thương Sùng khó hiểu, ý bảo Sở Niệm nghe điện thoại.



Sở Niệm rũ mắt đưa điện thoại lên tai, chưa kịp nói tiếng nào đã nghe tiếng vội vã từ đầu dây bên kia.



“Sở Niệm, không ổn, Nhạc Du bị bắt cóc!”



Thân mình Sở Niệm run lên, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.



Bởi vì tiếng của Mặc Vân Hiên rất lớn nên cả hai người đàn ông kế bên đều nghe thấy nội dung, bọn họ ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Sở Niệm.



Sở Niệm họi:



“Lúc nào? Xảy ra ở đâu?”



“Mới vừa xong!” Lúc này Mặc Vân Hiên sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nông nóng đi lại ở ven đường. “Lúc chiều tôi với Nhạc Du đã ngả bài cùng Ấn Sầu, vốn dĩ Ấn Sầu đã bỏ đi rồi, nên hai chúng tôi đã ngồi lại quán café. Chính là không nghĩ tới đang ngồi thì có một chiếc xe hơi màu đen dừng trước mặt. Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã có mấy gã túm Nhạc Du lôi lên xe.”



Sở Niệm tức muốn hộc máu, dậm chân. “Đêm qua không phải tôi đã nói anh không được hành động thiếu suy nghĩ sao! Sao lại không nghe lời tôi chứ?”



“Tại lúc chiều Ấn Sầu lại tới chỗ Nhạc Du, Nhạc Du nhất thời không nhịn nổi nên…”



Thương Sùng vỗ vai Sở Niệm, bảo cô trước đừng hoảng hốt. Sở Niệm siết chặt tay, hít sâu vài hơi mới bình tĩnh được một chút.



[Mep_mup: đôi lúc mình cảm thấy bác tác giả cứ lầm lẫn thời gian sao đó, đang ăn sáng---ăn trưa---xong lại tới báo Nhạc Du bị bắt cóc là buổi chiều]




“Ấn Sầu, nếu mày dám làm gì bậy bạ với Nhạc Du, tao đảm bảo cho mày chôn cùng!”



“Ha ha, mày tự lo cho bản thân đi. Nhớ rõ, tao không có nhiều kiên nhẫn đâu. Tốt nhất là xuất phát luôn đi!”



Nói xong, Ấn Sầu cúp máy.



Nghe tiếng điện thoại dập máy, Sở Niệm đứng ở ven đường phát cáu. Tay cầm điện thoại, cô đi đi lại lại tại chỗ.



“Không nghĩ tới Ấn Sầu lại đi bắt cóc Nhạc Du, ả thật điên rồi!” Vương Lượng lấy điện thoại ra. “Anh gọi cho cục cảnh sát, anh không tin không tóm được cô ả!”



Thương Sùng bước lên một bước, ngăn Vương Lượng lại.



“Đừng gọi, như vậy chỉ làm trúng bẫy cô ta thôi.”



Sở Niệm cũng bước tới nói:



“Ấn Sầu biết em ở cùng với hai người, em tin chắc lúc này nhất cử nhất động của chúng ta cô ta đều thấy. Nếu anh báo thì Nhạc Du sẽ gặp nguy hiểm!”



“…” Vương Lượng kinh ngạc, xoay đầu nhìn xung quanh.



Quán cơm bọn họ ăn tọa lạc trên đường cái, nhưng mà con phố này cũng không phồn hoa. Bây giờ là 7 giờ tối nhưng xe cộ cũng thưa thớt, người đi đường càng không có.



Vương Lượng không thể hiểu được làm sao Ấn Sầu có thể thấy bọn họ.



Thương Sùng cũng trầm tư trong giây lát, dường như nghĩ ra cái gì, đưa tay vỗ vỗ vào vai Vương Lượng. Hắn không nói gì, chỉ dùng ngón tay chỉ vào camera ghi hình ở ngã tư đường.



Vương Lượng nghiêng đầu nhìn lại, nháy mắt liền kinh ngạc trợn to hai mắt. Không dám tin tưởng liền chớp mắt vài cái, hỏi: “Thần tượng anh là nói……”



Thương Sùng gật gật đầu. “Ấn Sầu thật là thiên tài máy tính, cô ta có thể hack tài khoản trên diễn đàn, cũng có thể hack máy tính ở cục giao thông.