Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 172 :

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Chương 172



Hắn dùng tay nào sờ?



Tay bị trói lâu nên có chút tê cứng, được tự do tạm thời nên Sở Niệm duỗi duỗi chân. Bước vòng qua sáu gã đàn ông trước mặt, cô nói:



“Đánh chỗ góc tường, ta sợ ảnh hưởng tới sức phát huy của mấy người. Hay mấy người lùi ra giữa sân đi, ra tới đó chúng ta bắt đầu?”



“Đừng có tỏ vẻ nữa!” Gã dữ tợn gắt.



Sở Niệm xoa xoa lỗ tai, khoanh tay trước ngực. “Người thì đứng trước mặt mấy người, ta cũng đang ở đây chơi với mấy người không phải sao?”



Gã đàn ông nhíu mày, trừng mắt với Sở Niệm một hồi lâu mới nói đám anh em quay người ra sân giữa.



“Niệm Niệm không cần lo cho tớ, có cơ hội thì chạy đi, nghe không?”



Nhạc Du vốn vẫn đang theo dõi cuộc trò chuyện cho rằng Sở Niệm làm vậy chỉ để bảo hộ cho mình, cô nỗ lực nghiêng người hướng tới Sở Niệm, cau mày nói. Cũng không trách cô được, rốt cuộc trong mắt Nhạc Du thì Sở Niệm chỉ như một đứa trẻ ham chơi mà thôi.



Sở Niệm năm tay, nháy mắt. “Nhạc Du, cậu còn nhớ hai gã túm cậu lên xe là tên nào không?”



Nhạc Du nghi hoặc, cho dù không rõ ý của Sở Niệm khi hỏi, nhưng vẫn cắn môi gật đầu. “Nhớ chứ, là hai gã vừa túm cậu lúc nãy.”



“Từ lúc cậu bị bắt tới giờ, có tên nào đụng chạm cậu không?”



“Có, có một tên dùng tay sờ mặt tớ.”



“Đứa nào?” Sở Niệm quay đầu nhìn lại sáu gã đứng ngoài sân.



“Gã bên thứ hai bên tay trái.”



“Hắn dùng tay nào sờ?”



“…tay phải.”



“Đã biết.”



Sở Niệm nén giận, thấp giọng nói.




“Đây là đánh không lại nên chơi xấu sao?”



Sở Niệm cười lạnh, đi tới phía trước một bước, cảm giác lạnh lẽo từ họng súng trên trán trong chốc lát lan tràn. Cô nói:



“Có bản lĩnh thì mày giết tao đi, tao không tin Tôn Quý Nhân sẽ để cho mày bước chân ra khỏi kho hàng này!”



“Mày cho là tao không dám sao?!” Gã tức giận, tay cầm súng run rẩy, ngón trỏ đặt ở cò súng siết chặt.



Nhạc Du sợ hãi: “Đừng mà, Niệm Niệm!”



Ấn Sầu cười lạnh: “Đúng vậy, giết nó nhanh đi!”



Sở Niệm hừ lạnh, hai tròng mắt đen láy không động đậy nhìn gã.



“Pằng!”



Tiếng súng hoàn toàn phá vỡ sự yên lặng trong đêm. Ánh trăng như sợ hãi, trốn mình vào trong đám mây đen.



Gió lạnh.



Thuốc súng.



Còn có tiếng cười nhạo đinh tai nhức óc…



….



Điện thoại trong tay vỡ nát thành từng mảnh nhỏ. Thương Sùng nắm chặt song quyền, nhìn thẳng chằm chằm vào cổng kho hàng cách chưa đến mười mét.



“Chủ nhân! Không thể đợi thêm! Sở Niệm sẽ xảy ra chuyện đó!”



Cẩm Mặc quỳ một chân xuống đất, giọng vì sốt ruột mà run lên.



Thương Sùng trầm mặc, đôi tay thõng bên người nắm chặt.



Con ngươi màu đỏ càng lúc càng sậm. Mạch máu màu đen quỷ dị bắt đầu không kiêng nể mà lan tràn trên mặt hắn.