Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 185 :
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Chương 185
Em Quyết Định Là Được
Bắt chước Ad Sant chơi ú òa. Nãy kêu không làm nổi chap nữa, ai dè làm nổi nè, do chap ngắn, hay do mình giỏi ta =))
Dù dáng vẻ Vương Lượng kích động hơi dọa người, nhưng mà Sở Niệm ngồi đối diện vẫn bán tín bán nghi, âm dương quái khí nhìn hắn cong môi, dụi đầu vào tay Thương Sùng.
“Thương Sùng, anh phải đáp ứng em, ngàn vạn lần không được thích Vương Lượng đâu. Em có thể chấp nhận anh di tình biệt luyến với đối tượng là nữ nhân, nhưng là nếu thật là hắn hoặc là nam nhân khác mà nói, em thật sự sẽ chịu không nổi.”
Thương Sùng bất đắc dĩ mà dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương, liếc xéo Sở Niệm một cái. “Em yên tâm, anh chưa bao giờ cho rằng sẽ có khả năng này phát sinh với anh.”
“Không phải là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất sao.” Sở Niệm mím môi. “Vạn nhất thực sự có một ngày phát sinh sự tình như vậy, xem anh còn nói như thế nào.”
“Anh nói sẽ không thì sẽ không, lại nói…” Thương Sùng ái muội đưa môi tới gần tai Sở Niệm, hơi thở ôn nhu làm lòng cô nhộn nhạo. “Thân thể của anh, em cũng thấy qua rồi. Trên thế giới này người có thể làm cho anh xúc động như vậy cũng chỉ có em.”
Sở Niệm gương mặt có chút đỏ, theo bản năng liếc mắt nhìn Vương Lượng cúi đầu giả ngu. Dùng khuỷu tay chọt vào người Thương Sùng, hạ giọng nói khẽ: “Có người kế bên, anh không đứng đắn gì cả.”
…
Nguyên nhân cái chết của bọn Tôn Quý Nhân bị cảnh sát cấp cao đè ép xuống dưới, tuy không có trải qua phán quyết chính quy về pháp luật, nhưng Chính phủ vẫn là niêm phong tra xét gia sản Tôn Quý Nhân sở hữu.
Trong một đêm, Hoành Thu Cao Ốc tuyên bố phá sản. Một tuần sau, bị người ta thành công thu mua.
“Không khí? Ý em là phương diện nào chứ?”
“Ví dụ như là mua đồ Tết này nọ cho nhà, như mua đồ trang trí gì đó.”
“Em quyết định là được, nhưng mà…” THương Sùng cởi tạp dề trên người ra, thân mật véo mũi Sở Niệm. “Không thể mua mấy cái đồ hoa hòe, bằng không anh sẽ cảm thấy không quen.”
Sở Niệm ngây người, theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn mũ Giáng Sinh đỏ treo ở cửa chính sau lưng. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn xuất hiện tia nhạt màu hồng phấn, xấu hổ bẹp cái miệng nhỏ nói: “Anh cứ việc yên tâm, giờ có muốn mua mũ Giáng sinh cho anh thì cũng không có ai bán.”
Đi ra đi vào bếp và phòng khách, Sở Niệm nhìn bài trí trong phòng. Vô cùng ghét bỏ mà chun mũi, cô khoanh tay trước ngực. “Anh nhìn nhà anh đi, không trắng thì đen, Thương Sùng, mai mốt á, lỡ có ấy ấy phải có chút màu sắc mới tốt chứ.”
Thương Sùng cười, đi đến cạnh bên cô. “Anh thì không cảm thấy màu sắc trang hoàng này nọ ảnh hưởng tới tình thú, em biết đó, anh ở phương diện khác, đều có tình-thú.”
“Ví dụ như hôn môi, hoặc là… Tắm rửa.”
Sở Niệm nuốt nước miếng, tức giận mà giơ tay thủ thế. Vội vội vàng vàng mà tránh ở phía sau Thương Sùng, đem hắn đẩy ra sô pha. “Anh đừng ở đó khi dễ em, mau gọi điện cho Hoa Lệ đi.”
Thương Sùng nhấp môi cười, nhìn chằm chằm Sở Niệm một hồi lâu mới ngồi ở trên sô pha, thoải mái dễ chịu mà đem chân dài vắt lên, nhận lấy di động cô đưa qua, bấm số gọi Hoa Lệ.
Nhanh chóng nói vài câu, Thương Sùng liền đem điện thoại đặt ở một bên. Cho dù là lâu lâu chọc Sở Niệm, nhưng hắn vẫn biết phải có điểm dừng.
Hôm nay hết thật rồi nha cả nhà ơi. Mèo chào cả nhà nè