Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 2 : Số phận mỗi người đã được sắp đặt

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Lưu Tráng Nam trong

miệng Sở Niệm đúng là con quỷ đang cực lực giãy giụa ở trước mắt này,

Tôn Quý Nhân đâu, cũng chính là ông chủ Tôn. Khi còn sống Lưu Tráng Nam

là lái xe của Tôn Quý Nhân, trong một lần tai nạn giao thông, anh ta vì

cực lực bảo vệ ông chủ mình, bị xe tải lớn ở trước mặt tông vào.



Vốn là dựa theo suy nghĩ của bất kỳ ai, ông chủ mình cũng sẽ vì hành động

của mình mà chu cấp cho vợ con mình một khoản tiền an ủi. Nhưng Lưu

Tráng Nam tuyệt đối không ngờ là, Tôn Quý Nhân chẳng những không chu cấp tiền cho vợ mình mà còn đuổi vợ và đứa con một tuổi của mình ra khỏi

nhà.



Nhìn vợ gầy yếu ôm đứa nhỏ lưu lạc đầu đường, trong lòng Lưu Tráng Nam liền sinh ra một nỗi oán hận, cho nên mới đi vào công ty của

Tôn Quý Nhân. Phá hư việc buôn bán và dọa chạy nhân viên của ông ta.



”Nếu cô đã biết tên tôi thì cũng biết vì sao tôi phải ở lại chỗ này!” Lưu

Tráng Nam nhớ tới dáng vẻ lúc Tôn Quý Nhân xua đuổi vợ và con mình, oán

khí trên người liền tăng thêm.



”Đương nhiên biết rõ, nhưng

giống như tôi vừa mới nói, người chết thì nên đến dúng chỗ của mình.” Sở Niệm cúi đầu, giọng nói bình thản làm cho Lưu Tráng Nam không nghe ra

tâm tình của cô.



”Tôi sẽ đi, nhưng phải đợi tôi nhìn tận mắt họ Tôn kia cửa nát nhà tan đã, không phải là bây giờ!”



”Anh hết thời gian rồi.”



”Cho dù ông ta cửa nát nhà tan, đối với cô và người nhà cô mà nói, có quan hệ gì chứ?”



Sở Niệm ngước mắt nhìn Lưu Tráng Nam đang phẫn nộ, yên lặng buông tiếng

thở dài, đáp: “Hẳn là anh biết rõ về đầu thai chuyển kiếp, là đường ra

duy nhất để anh bắt đầu lần nữa. –l,.,ll,,q......d,....o,,,,9....-= Anh ở lại đây, đối với anh và vợ con anh đều không công bằng.”



”Công bằng? Trên thế giới này từng có sự công bằng sao?” Lưu Tráng Nam hừ lạnh một tiếng.



”Tôi vì bảo vệ tên súc sinh Tôn Quý Nhân đó mới bị xe đụng chết, ông ta

không cho vợ tôi khoản tiền báo tử thì thôi, còn đuổi vợ con tôi ra

ngoài nữa! Bây giờ cô bảo tôi buông tha thù hận, đầu thai chuyển kiếp,

cô cảm thấy có khả năng sao?! Nếu là cô, cô buông được à?”



”Không bỏ được cũng phải bỏ! Anh biết rõ nếu anh còn cố chấp nữa, anh sẽ không còn cơ hội đầu thai. Nếu anh không đồng ý quay đầu, tôi chỉ có thể tự

ra tay thôi!”
quan sát của mình giống như những kẻ khác, đột nhiên vỗ tay, nói: “Quả

nhiên là Trường giang sóng sau đè sóng trước, tiền thì tôi có thể cho

cô. Nhưng cô Sở à, cô không sợ chuyện cô tự tăng giá, uy hiếp cố chủ bị

truyền đi, gây bất lợi cho danh tiếng của cô sao?”



”Không sợ.” Sở Niệm không thèm để ý đáp, trong đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy châm chọc.



”Tôi trời sinh đã yêu tiền, người trên đường đều biết hết. Ông chủ Tôn tìm

tôi trước, tôi là kiểu người nào, hẳn là ông đã hỏi thăm trước rồi. Hơn

nữa có thể tiếp đón người làm ăn như ngài, ngài cảm thấy, tiêu chuẩn đạo đức của tôi có thể cao bao nhiêu?”



”Ha ha, cô bé rất khá.” Mặc dù trên mặt Tôn Quý Nhân tràn đầy vui vẻ, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo thấu xương.



”Đó là đương nhiên, nếu ông chủ Tôn đã đáp ứng, vậy tôi đi trước. Nếu lần

sau còn gặp chuyện gì, hoan nghênh ngài tiếp tục tìm tôi.”



Lời

nên nói đều đã nói rồi, Sở Niệm cũng lười nói nhảm với ông ta. Xoay

người vẫy một xe taxi, hướng về phía Tôn Quý Nhân đang ngồi nhìn mình,

vẫy vẫy tay rồi đi khỏi.



Đợi Sở Niệm rời khỏi, lái xe của Tôn Quý Nhân mới đi tới, hỏi: “Ông chủ, ngài thật sự định cho cô ta nhiều tiền như vậy sao?”



”Cho, dĩ nhiên là cho.” Tôn Quý Nhân cười lạnh.



”Điều tra rõ bối cảnh của cô ta, dám uy hiếp tôi sao? Cô ta có mệnh lấy tiền, nhưng không nhất định có mệnh dùng tiền.”



”Nhưng cô gái đó biết yêu thuật, ngộ nhỡ......”



”Tôi không tin trên thế giới này chỉ có nhà họ Sở biết trừ ma, trước khi cô

ta không biến thành quỷ thì cũng là người. Sau khi cô ta biến thành quỷ, tôi cũng nhất định tìm được một người thay thế cô ta. Thế giới này

không phải như vậy sao, có tiền, còn sợ không có người à?”



”Thuộc hạ biết rõ nên làm như thế nào rồi, ông chủ cứ yên tâm đi.” Lái xe khom lưng mở cửa xe, a dua nói.



”Làm sạch sẽ một chút, tôi không muốn lưu lại bất kỳ nhược điểm nào.” Tôn

Quý Nhân ngồi trở lại trong xe, nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Sở Niệm khi

nói chuyện với mình, trong lòng ông ta thấy hơi đáng tiếc và bội phục.

Thế nhưng, ông ta không thích có người như vậy sống trên thế giới này