Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 206 :

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Chương 206



Hiệu trưởng ở rể



Sở NIệm chạy như bay ra xe của Thương Sùng, cô kéo cửa xe ra thì phát hiện Thương Sùng hắn không nhìn mình. Cô không khỏi có chút buồn bực. Tối nay làm sao mà nhiều người thích nghĩ vẩn vơ ghê?



Leo lên ghế lái phụ, cũng chẳng buồn chào hỏi Vương Lượng ngồi ở ghế sau, Sở Niệm đưa đầu sát tới trước mặt hắn: “Anh đẹp trai, anh đang nhớ ai đó? Nghĩ gì mà chăm chú vậy hử?”



Thương Sùng hoàn hồn, khoé môi cong lên nở nụ cười điên đảo chúng sinh, đưa tay nhẹ véo lên mặt Sở Niệm thấp giọng nói: “Ngoài nhớ em ra, em cảm thấy còn có người nào có thể đem anh mê mẩn thành như vậy?”



“Chỉ giỏi miệng lưỡi ngọt ngào, lần này tha cho anh.” Sở Niệm cắn môi cười, nếu không phải trong xe còn có người khác, khẳng định cô sẽ hôn lên môi Thương Sùng.



Quay đầu nhìn Vương Lượng ngồi ở trên ghế sau thành thành thật thật, cô điều chỉnh dáng ngồi, hỏi: “Tư liệu hiệu trưởng kia tra được chưa?”



Vương Lượng không nghĩ tới Sở Niệm câu đầu tiên không phải chất vấn mình vì cái gì không báo cô trước,ngược lại là thái độ ôn hòa đi thẳng vàovchủ đề.



Hắn chớp chớp đôi mắt, hơn nửa ngày nhìn Sở Niệm, không thể phục hồi tinh thần lại.



Sở Niệm caumày, cho rằng Vương Lượng trầm mặc là gặp phải nan đề gì. Như suy tư gì, hỏi: “Bộ anh không đièu tra được gì về bối cảnh hiệu trưởng à?”



Mơ hồ ý thức được phản ứng của mình làm SỞ Niệm nổi lên hiểu lầm, Vương Lượng rốt cuộc phục hồi tinh thần vội vàng lắc lắc đầu, cầm lấy hồ sơ bên cạnh đưa qua.




Sở Niệm nhíu mày, rất là khó hiểu mà mở miệng hỏi: “Đổng Tình thoạt nhìn tuy rằng không tính là đại mỹ nữ, nhưng là cũng không thua gì người bình thường. Cho dù chỉ là khí chất nhu hòa, cũng đủ để đám tiểu tam cách xa vạn dặm đi.”



“Quý Xà kia có phải hay không mù, vợ tốt như vậy mà không cần, còn chạy đến bên ngoài ăn vụng!”



Vương Lượng nhấp môi, tuy rằng không có nói ra tiếng cái gì đó, nhưng trên mặt biểu tình rõ ràng là tán đồng lời Sở Niệm nói.



Ngồi ở trên ghế điều khiển Thương Sùng nhàn nhạt mà cười một cái, duỗi tay đem những tư liệu cùng ảnh chụp bỏ vào túi hồ sơ. Đầu tiên là nghiêng người trả lại cho Vương Lượng, sau đó mới nhìn Sở Niệm chậm rãi nói: “Hắn có phải hay không mù, anh không biết. Nhưng là anh có thể khẳng định chính là, người đàn ong ở rể nhà vợ, mặc kệ thời gian qua bao lâu, lòng tự trọng hắn vẫn là sẽ cảm thấy sỉ nhục.”



“Này có cái gì sỉ nhục?” Sở Niệm nhìn Thương Sùng. “Lúc trước muốn cưới Đổng Tình, muốn ở rể cũng đều là hắn tự nguyện.”



“Tự nguyện cũng chỉ là bởi vì tình thế bức bách mà thôi, em phải biết rằng, không ai sẽ không đi cắn miếng ngon cạnh miệng, lại có thể làm chính mình thoát ly nghèo khổ, lại có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất mà có chức quyền, loại phương pháp mau lẹ mà lại đơn giản này, chỉ có kẻ ngu mới lựa chọn từ bỏ.”



“Hơn nữa, nam nhân là trên thế giới này là loại động vâtđệ nhất tự đại cũng là đệ nhất ích kỷ, cho dù vợ mình đối với mình thiên y bách thuận, nhưng mà, cảm giác mới mẻ cùng cảm giác  chinh phục cũng sẽ luôn tồn tại trong lòng chờ cơ hội phat ra.”



Thương Sùng nói: “em ngẫm lạiđi, một kẻ dù là gia cảnh hay là xuất thân đều thấp hơn so với vợ mình, là đàn ông thấp nhất đẳng, trong lòng cảm giácchắc có nhiều nén giận?”



Sở Niệm cảm thấy Thương Sùng lý luận căn bản là không thể nào nói nổi, cái gì là thấp nhất đẳng liền cảm thấy trong lòng nén giận? Chẳng lẽ, trong lòng có nén giận, là có thể đi ra ngoài tìm tiểu tam?



Đây là điển hình quan niệm phản đạo đức a, ngươi không thể muốn dưa hấu, còn ghét bỏ nó quá lớn, lại không biết di chuyển nữa?