Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 24 : Đã xảy ra chuyện

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Tiểu Hắc ngoan ngoãn uống hết khay sữa, bênh tật liền tiêu tan, rất vui vẻ. Có thể là được ăn no, nên rất vui đi. Tiểu Hắc còn chạy ba vòng xung quanh phòng, sức sống ấy quả thực giống như vừa uống thuốc kích thích vậy.



Sở Niệm không hề nghĩ nhiều, thấy Tiểu Hắc thật sự không có bệnh gì, hơn nữa còn đặc biệt uống hết sữa tươi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười an tâm.



Chỉ là làm khó Tiểu Hắc rồi...



Rốt cục cũng nôn sạch ra đống sữa kia, Tiểu Hắc mệt lả bò trên thảm trải sàn. Cảm giác được có hai tầm mắt đặt trên người mình, nó lập tức giả bộ rất có tinh thần quơ quơ cái đuôi, cả người khó nhọc vẫn kêu rất ngọt ngào.



Trái tim người mèo, quả nhiên là cực kỳ cường đại!



Thấy cô lại ôm tên kia vào lòng, Thương Sùng bất đắc dĩ nâng tay đỡ trán, vươn ngón tay chỉ chỉ thời gian hiện lên ở góc dưới ti vi, ý tứ đơn giản mà sáng tỏ.



Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ nhắn, dè dặt đặt Tiểu Hắc lên ghế sofa, chúc Thương Sùng ngủ ngon, liền xoay người trở về phòng mình.



Một ngày lăn qua lăn lại, Thương Sùng và Tiểu Hắc thấy cả người đã đến cực hạn đều có chút mệt mỏi. Chủ tớ hai người nhìn nhau rồi biến mất ở trong phòng khách.



Ngày hôm sau, đợi Sở Niệm mở mắt, thời gian đã gần đến trưa rồi. Lười biếng lăn ở trên giường, cô liền cầm một cái gối ôm vào trong ngực. --..ll...q.q.q,,,dô...,,--;;;;Chỉ là, đợi đến khi cô chuẩn bị gặp Chu Công lần nữa thì di động đặt trên tủ đầu giường vang lên.



Sở Niệm có chút bực bội, xoay người lấy di động, nhấn nghe: "Xin chào, ai vậy?"



"Sở Niệm, tôi là Mặc Vân Hiên." Đầu bên kia truyền đến giọng nói hơi nóng này của Mặc Vân Hiên.



"A, Tuần Lộc, có chuyện gì không?" Sở Niệm dụi dụi mắt, đặt gối đầu ở sau người, ngồi dậy.




"Không có việc gì, em chỉ muốn bảo Sở Niệm qua thăm Nhạc Du một chút. Thầy cũng biết em là một bạn nam đến nhà bạn nữ.....Cũng không hay lắm."



"Chỉ vậy thôi sao?"



"Đúng, không có gì khác." Dưới ánh nhìn chằm chằm của Thương Sùng, Mặc Vân Hiên chột dạ cúi đầu lẩn tránh ánh mắt của anh.



Mặc Vân Hiên không biết vì sao Thương Sùng lại xuất hiện ở đây, càng không hiểu vì sao lúc người đàn ông này nhìn mình chằm chằm, lông tơ trên người mình lại không nghe lời dựng thẳng lên.



Một lúc sau Thương Sùng vẫn im lặng, chỉ là Mặc Vân Hiên có thể cảm giác được rõ ràng, tầm mắt của Thương Sùng vẫn đặt ở trên người cậu, --lll;;;q????d????ô....,.>>>> chưa thu hổi. Mặc Vân Hiên mất tự nhiên quay đầu, nhìn Sở Niệm đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm nhà Nhạc Du, cậu giống như tránh né được ánh mắt của Thương Sùng, vội hỏi: "Sở Niệm, chúng ta làm gì bây giờ?"



Sở Niệm híp mắt, lặng lẽ lườm cậu một cái, tự nhiên lấy một thứ nhỏ như hộp phấn từ trong túi ra, quay mặt về phía nhà của Nhạc Du.



Thấy kim chỉ nam trong hộp bắt đầu chuyển động không có quy luật, lòng cô liền trầm xuống, một dự cảm vô cùng xấu ập vào trong đầu cô.



Mím chặt môi dưới, Sở Niệm trầm tư một lát, xoay người đi đến chỗ giữa Thương Sùng và Mặc Vân Hiên, nhìn hai người bọn họ, nói: "Như vậy đi, hai người về trước đi, chờ tôi gặp được Nhạc Du xong, tôi sẽ gọi điện thoại báo cho cả hai."



"Vậy sao được! Là tôi gọi cậu đến, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì, làm sao một cô gái như cậu có thể ứng phó chứ?"



Thương Sùng còn chưa mở miệng, Mặc Vân Hiên đã đứng ra phản đối trước rồi. Ở trong suy nghĩ của cậu, Sở Niệm cũng chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi. Nếu Nhạc Du thật sự xảy ra chuyện gì, không phải một cô gái như Sở Niệm có thể giải quyết được.



Hơn nữa, là chính cậu gọi Sở Niệm đến đây giúp đỡ, một người đàn ông như cậu, làm sao lại chả làm gì mà chạy lấy người chứ? Vậy có khác gì lính đào ngũ đâu!