Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 235 :
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 235
Hắn Không Dám
Sự thật chứng minh Hoa Lệ nói là đúng, Sở Niệm lúc trước đối hắn tức giận cũng chỉ vì hắn cố ý trốn tránh.
Nếu sớm biết rằng chỉ cần là mình nói ra nói thì nha đầu này sẽ tin tưởng thì hắn cũng không để việc cô không từ mà biệt bỏ đi như vậy.
Trong họa được phúc sao? Sở Niệm tựa hồ càng… không muốn rời xa mình.
Cho dù việc đánh cắp hạnh phúc này kết cục thế nào thì hắn cũng không có cách nào buông tay. Thương Sùng biết, hắn là thật sự không có cách nào, lại một lần buông tay để cô rời đi.
Nếu… chính mình thật sự có thể đem hết thảy mọi chuyện mà dấu diếm, như vậy… điều mình hằng mong ước…có thể nào mộng đẹp thành thật chăng?
… [Edit by Meo_mup]
Về đến Mộ Thành đã là đêm khuya.
Sở Niệm còn ngủ mơ màng, Thương Sùng dứt khoát bế cô xuống máy bay.
Dọc đường đi có rất nhiều người chăm chú nhìn bọn họ, nhưng người đàn ông đẹp trai cực điểm mặt vô cùng lạnh lùng này không buồn để ý tới.
Hắn dùng tư thế ôn nhu nhất, thoải mái nhất mà bao bọc lấy cô gái mình yêu thương. Yêu thương nhiều thế nào, người ngoài nhìn qua đều có thể thấy rõ.
Thương Sùng tính cách thật sự đã thay đổi, có lẽ cũng chỉ có khi ở bên cạnh Sở trái tim giá lạnh ngàn năm của hắn mới có thể đập lại lần nữa.
Tình yêu không cần ngang ngược, không cần trầm mặc, Sở Niệm làm hắn hiểu được thể nào mới có thể che chở được người mình yêu, cùng lúc đó làm cho trái tim mình được sưởi ấm.
Hắn vốn dĩ cũng chỉ là vì Sở Niệm mà sống, trước kia là thế, hiện tại là vậy, về sau… cũng thế.
Một tay ôm Sở Niệm, một tay mở cửa xe. Thương Sùng nhẹ nhàng đặt Sở Niệm dựa vào lưng ghế, sau đó giúp cô điều chỉnh ghế tới mức thoải mái nhất. Lúc hắn giúp cô cài dây an toàn thì mí mắt Sở Niệm rốt cuộc chớp chớp.
Mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt có vẻ giống Thương Sùng, giọng cô nhẹ nhàng làm cho tim Thương Sùng không thể nhịn được đập mạnh “Thương Sùng, chừng nào mới về tới nhà hả anh?”
Lúc Sở Niệm nói những lời này, kỳ thật chỉ là dùng từ ngữ và âm điệu bình thường nhất nhưng lại làm Thương Sùng đứng ở ngoài xe cong lên khóe môi.
Hắn tựa hồ đã nghĩ tới về sau cùng Sở Niệm kết hôn, cô vẫn là như vậy ỷ lại chính mình, mà hắn chắc chắn vẫn là như thế chiếu cố cô.
Về nhà? Không phải là nhà của cô, mà là nhà của hắn và Sở Niệm. [Edit by Meo_mup]
Hắn cúi người hôn lên khóe môi cô, hạ giọng ôn nhu. “Ngoan, em ngủ tiếp chút nữa đi, về tới nhà anh gọi em.”
Sở Niệm nhắm mắt lại, cong khóe môi. Sau đó thay đổi cái tư thế, an tâm tiến vào mộng tưởng.
Dọc đường đi, Thương Sùng đều lái rất chậm. Một là muốn cho nha đầu này ngủ an ổn một ít, còn hai, cũng chính là thuận tiện này đó thời gian suy tính một chút sự tình.
Đầu mùa xuân ban đêm còn chút lạnh, nhưng là tâm tình sung sướng nên Thương Sùng lại lần đầu tiên phát hiện, ban đêm ở Mộ Thành cũng rất đẹp.
Ngựa quen đường cũ mà đem xe đỗ ở cửa nhà mình, hắn mới vừa đẩy cửa xe chuẩn bị bước xuống, trong nhà Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ liền vội vội vàng vàng chạy tới.
Vốn muốn kêu Thương Sùng ‘ chủ nhân ’, nhưng nhìn hắn ra dấu tay im lặng thì an tĩnh trở lại.
Giúp mở cửa xe ra, Hoa Lệ nhìn Sở Niệm còn đang ngủ vùi ở ghế phụ.
Cô nàng thở phào nhẹ nhõm, không để ý lớn nhỏ mà chộp lấy bả vai Thương Sùng. Đắc ý dào dạt mà nhướng mày, Hoa Lệ hạ giọng mở miệng nói: “Anh hai, vẫn là cách của em hữu dụng đi. Lần này anh cón thiếu em một cái đại nhân tình hen.”
Đang ở thùng xe sau lấy hành lý của Thương Sùng cùng Sở Niệm, Cẩm Mặc thấy màn này suýt nữa làm rớt hết đồ vật trong tay rơi xuống đất.
Phải biết rằng thân phận Thương Sùng trước kia, chính là dưới một người mà trên vạn người. Dù sau này trở thành khác thường, thì mấy ngàn năm qua chưa từng có ai dám chụp vào vai hắn.
Trên trán ngăn không được trượt xuống ba đạo hắc tuyến, Cẩm Mặc vẫn là cảm thấy Hoa Lệ là sống không kiên nhẫn.
Cảm giác bàn tay nhỏ trên vai, Thương Sùng thói quen tính cau mày. Dù cho lúc này không tức giận với việc làm của Hoa Lệ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn lạnh nhạt, đứng nhìn Hoa Lệ.
Hoa Lệ rốt cuộc ý thức được hành vi chính mình có chút không ổn, vội vàng thu tay cười làm lành. “Em, em cũng chỉ vì anh hai mà cao hứng thôi.”
Đôi mắt đen hiện lên một mạt như ẩn như hiện ý cười, Thương Sùng đem Sở Niệm ôm vào trong ngực. “Có mua quà cho ngươi và Cẩm Mặc để trong hành lý.”
“Đã biết.” Hoa Lệ che miệng vui vẻ nói.
Cẩm Mặc khuôn mặt cũng mang theo nhàn nhạt ý cười, hướng Thương Sùng gật đầu. “Cảm ơn đại ca.”
Thương Sùng cười nhạt, xoay người tiến vào trong nhà.
Đem Sở Niệm đặt trên giường, giúp cô cởi giày, đắp chăn đàng hoàng. Hắn ngồi cạnh cô cả tiếng đồng hồ rồi Thương Sùng lúc này mới rời đi, tiến vào căn phòng đối diện.
Phất tay hạ kết giới, hắn nhận lấy chiếc côc chân dài Cẩm Mặc đưa qua, ngửa đầu uống cạn.
Bên tai vang lên tiếng Cẩm Mặc tiếp tục rót chất lỏng vào ly, Thương Sùng ngẩng đầu nhìn mắt trăng sáng ngoài cửa sổ. “Việc Hoành Thu tiến hành không thuận lợi?”
“Không phải.” Cẩm Mặc lắc lắc đầu, đưa cái ly tới trong tay Thương Sùng. “Mấy ngày nay Hoành Thu bên kia tựa hồ không có động tĩnh, ba ngày trước ta dùng giá cao gấp ba lần so với giá thị trường đoạt mất miếng đất mà bọn họ thích. Theo lý mà nói, bọn họ không nên như vậy.”
Đối với việc đối chọi của Tuyết Nhạc và Hoành Thu, tạp chí kinh tế tài chính mỗi ngày cùng TV đều có đưa tin. Tuyết Nhạc ngáng chân, chính diện ngăn cản sự phát triển của Hoành Thu đã trở thành đầu đề nóng hổi ở Mộ Thành. [Edit by Meo_mup]
Ông chủ Hoành Thu cũng không phải kẻ ăn chay. Không chỉ chống chọi trên lĩnh vực bất động sản mà còn bắt đầu phá hoại rù quến các minh tinh của Tuyết Nhạc.
Vốn dĩ hai công ty ở thế nước sôi lửa bỏng, nhưng ngay lúc này Hoành Thu lại ngưng các kế hoạch. Hành động này không chỉ làm người ngoài không đoán rõ, mà cũng làm Cẩm Mặc trong lòng nổi lên hoài nghi.
Hắn trầm tư trong chốc lát, nhìn về phía Thương Sùng: “Chủ nhân, ta lo lắng người kia sẽ……”
“Hắn không dám.” Thương Sùng lạnh lùng mà cong môi. “Danh tính của ngươi ở Tuyết Nhạc đã bị ta thao túng, khi ngươi ở trong Tuyết Nhạc thì mọi người đều biết ngươi, nhưng chỉ cần ngươi rời khỏi cửa Tuyết Nhạc thì ký ức mọi người sẽ không còn dấu vết.”
"Danh tính của người đứng sau thực sự là một bí ẩn, nhưng ta tin rằng hắn mất công như vậy tiến vào Mộ Thành thì cũng không bao giờ để lộ sơ hở."
Lắc nhẹ chất lỏng trong cốc, ánh mắt Thương Sùng hoàn toàn hóa đỏ. Như suy tư gì mà nheo mắt, nhìn về phía Cẩm Mặc đứng sau lưng.
“Trong khoảng thời gian này đã đoạt mất của Hoành Thu bao nhiêu đất, ngưoi có tính qua không?”