Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 252 :

Ngày đăng: 16:53 30/04/20


Chương 252



Tiêu Tiền Như Nước



Sau cùng…



Hắn không cho rằng khả năng nắm tin tức của S thua kém gì mình.



Nếu gã đi trước một bước tiêu hủy cây đa trắng hiếm hoi kia thì cổ độc của Cẩm Mặc sẽ vô cùng phiền toái.



“Anh đã  biết cách giải cổ chú?”



Sở Niệm giật mình mà mở to hai mắt.



“Anh có chắc là biện pháp đó có thể được không?”



Sáng nay bà nội còn nói với cô tạm thời chưa tìm được cách giải cổ độc. Làm sao chỉ qua một đêm mà Thương Sùng đã có tìm ra cách? 



Chẳng lẽ, sau lưng hắn cũng có người trợ giúp?



“Chắc chắn.” Hắn đánh tay lái một vòng, nghiêng mắt nhàn nhạt mà nhìn Sở Niệm: “Em không cần suy nghĩ nhiều, anh cũng chỉ hỏi sư phụ anh trước đây, trùng hợp là lão nhân gia biết cổ chú mà thôi.”



Sở Niệm thở dài, giơ tay vuốt trán. “Thương Sùng, về sau có chuyện có nói trước với em không? Mỗi một lần đều bất ngờ như vậy, em sợ có ngày tim em không chịu nổi mất.” 
“Không có ai bán cổ phần, chỉ là Cẩm Mặc trước khi hôn mê đã cùng ông chủ Hoành Thu giao dịch được ở giá tốt thôi.” 



“Ông chủ hiện tại của Hoành Thu?” Sở Niệm liếm môi. “Anh có gặp qua gã sao? Thân phận của gã có quan hệ thế nào với Tôn Quý Nhân?”



“Cùng Tôn Quý Nhân là không có quan hệ, chẳng qua, anh cũng chưa từng gặp qua gã.”



Thương Sùng nói: “Em cũng biết, trên thương trường việc thương lượng mua bán và thu mua công ty người khác là vô cùng bình thường, anh cũng không cảm thấy có cái gì đáng ngạc nhiên.”



“Nhưng mà Hoành Thu thật sự có thể thâu tóm luôn Tuyết Nhạc sao? Thương Sùng, anh đừng cho là em thật sự không biết.” Sở Niệm nghiêng người, mặt hướng về Thương Sùng: “Cho đi là em không biết ông chủ của Hoành Thu hiện tại là ai,  bối cảnh thế nào, nhưng từ giá trị thị trường mà xem thì Tuyết Nhạc rõ ràng là cao hơn Hoành Thu một khúc.”



“Nếu là nói Tuyết Nhạc thu mua Hoành Thu, em thật sự không giật mình. Nhưng mà hiện tại, tựa hồ đều trái ngược. Em cũng chưa từng nghe tin tức Tuyết Nhạc kinh doanh lỗ lã, vậy vì sao Cẩm Mặc đột nhiên quyết định như vậy?” 



Thương Sùng liếc cô rồi vân đạm phong khinh mà nói: “Ai biết được, có lẽ cậu ấy chán làm ngành này rồi, nên muốn đổi ngành khác, đối với Cẩm Mặc mà nói thì thay đổi cũng tốt mà phải không?” 



“……” Sở Niệm cạn lời, người đàn ông này cho là buôn bán đơn giản như ăn bữa cơm sao? Món này hương vị không tốt, đổi sang món khác?”



Bất mãn liếc hắn, Sở Niệm nói: “Lời nói của anh em nghe cũng không hiểu rõ lắm. Em chỉ biết là, nếu Cẩm Mặc chuyển nhượng như vậy thì cũng làm cho gia sản họ thiệt hại hàng tỷ tệ đó.”  



Sở Niệm ngồi thẳng lại, giọng điệu có chút chua xót.



“Em không hiểu được mấy người có tiền các anh, nếu các anh nhiều tiền quá nên đem tiêu tiền như nước, thì tại sao không đem tiền ra mà tài trợ cho học sinh nghèo. Có lẽ vài tỷ chỉ là việc chớp mắt của các anh, nhưng với những người ở đáy của xã hội thì ý tưởng và cách làm của các anh thật không thể khiến người ta đồng tình.”