Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 256 :

Ngày đăng: 16:53 30/04/20


Chương 256



Trên Núi Có Thần Tiên



Nhìn Sở Niệm xấu hổ, Thương Sùng ngồi cạnh bên hơi nhướng mày, âm thầm chặn tầm mắt của bà lão lại, cong khóe môi mà nói: “Bà ơi xin đừng trách, bạn con nói cũng không phải có ý hoài nghi bà.”



“Bà biết đó, tại bây giờ cũng là thời đại khoa học kỹ thuật, cho nên…những cái quỷ thần này nọ gần như chẳng ai tin mà



“Không tin cũng không có nghĩa là không tồn tại không phải sao?” Bà lão bĩu môi. “Các ngươi ấy, chính là quá tuổi trẻ. Quỷ hồn này nọ trước nay đều là tin thì có, không tin thì không. Trong thiên nhiên có rất nhiều thứ khoa học không thể giải thích được. Chỉ vì nổi lên máu mạo hiểm, xong rồi rủ nhau đi ‘mạo hiểm’, chỉ cần lơ đãng chút là sẽ mất mạng.”



Thương Sùng cùng Sở Niệm trao đổi ánh mắt, sau đó từ trong túi lấy ra bật lửa, giúp bà lão châm điếu thuốc.



Vờ cảm thấy thật sự hứng thú, Thương Sùng nói: “Lão nhân gia, sau núi có cái gì cấm kỵ sao? Trừ bỏ dã thú ra, không lẽ có sinh vật gì khác?”



Lão nhân hút điếu thuốc cuốn, nâng cằm lim dim mắt. “Cấm kỵ thì không có, chỉ là người sống ở huyện S g, từ nhỏ đến lớn đều nghe qua về truyền thuyết sau núi.”



Sở Niệm chớp chớp mắt, hỏi: “Truyền thuyết gì ạ? Bà có tiện kể cho bọn con nghe không ạ?”



Nhìn cô nhóc trước mặt tuy không vừa ý lắm, nhưng mà thấy rõ cô nàng nghĩ sao nói vậy nên bà lão hơi gật đầu, chậm chạp nói: “Chúng ta ở nơi này có truyền thuyết rằng sau núi có một vị thần tiên sinh sống. Tuy tới giờ cũng chưa từng có ai gặp qua, nhưng mà lời của tổ tiên nói lại, nên những người còn lưu lại đây như chúng ta rất tin tưởng.”



“Thần tiên?” Thương Sùng cau mày. “Là phù hộ mọi người cái gì sao?”




“Thương Sùng, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự quay về trước Q thị sao?” Lần này đến sau núi tìm cây đa trắng là không thể bỏ qua bằng bất cứ giá nào. Chẳng qua, hiện tại mặt trời đã khuất sau núi. Chẳng lẽ thật sự đi dạo cả đêm trong thôn này sao?”



Thương Sùng cong môi, đem bàn tay Sở Niệm mới vừa đút vào túi áo nắm chặt trong tay mình. “Ý tứ của bà lão ban nãy em có hiểu hết không?”



Sở Niệm nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn hắn. “Anh muốn nói về cái gọi là ‘thần tiên’ sau núi sao? Thương Sùng, anh đừng nói là anh tin nhé.”



Bản thân cô là người trừ ma, từ nhỏ đến lớn cũng gặp qua rất nhiều lần đủ loại kiểu dáng linh hồn cùng với yêu quái. Rất nhiều thứ phản tự nhiên, đối với cô mà nói, cũng không hiếm lạ. Chính là… Thần tiên… loại này quá mức mờ ảo, Sở Niệm thật đúng là không thực tin tưởng.



Giống như người phương Tây tin vào Chúa trời, người Trung Quốc quan niệm về thần tiên phần lớn cũng như một thứ để dựa vào vô hình mà thôi.



Kiếp trước nhân, đời sau quả.



Người ta từ khi sinh ra sẽ được hạnh phúc hay không, kỳ thật đã sớm đã chú định.



Thương Sùng nhàn nhạt mà liếc Sở Niệm một chút, ý vị thâm trường mà không có trả lời cô, ngược lại lại lần nữa hỏi: “Em tưởng có thần tiên sao?”



“Emđương nhiên không tin.” Sở Niệm trả lời dứt khoát, ngước mắt nhìn mắt bầu trời với những đám mây hồng rực của buổi chiều tà.



“Dù nói em là không khách quan phán đoán hay thiếu kiến thức cũng vậy.  Ở trong lòng em, em chưa bao giờ cảm thấy có người sau khi chết có thể thoát khỏi luân hồi. Bọn họ là sẽ bởi vì không cam lòng mà lựa chọn lưu lại, còn việc muốn trở thành cái gọi là thần tiên, kia thật đúng là không quá dễ dàng.”