Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 272 :
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Chương 272
BOSS Là Để Dùng Cho Màn Cuối
Sở Niệm đứng trước mặt, đối mặt với sự châm chọc mỉa mai của Tử Lam Sam, cô đơn giản không buồn để ý, cong môi và khinh thường dùng ngón tay ngoáy ngoáy tai.
Giống như nghe thấy những lời vớ vẩn, Sở Niệm khẽ nhướng mày, nhìn Tử Lam Sam không nóng không lạnh mà nói: “Vô nghĩa thật chứ.”
Tử Lam Sam cứng người dường như không dám tin tưởng vào điều vừa nghe thấy “…Ngươi nói cái gì!”
Sở Niệm cười lạnh, cô không ngại nói lại mấy từ ấy cho ả nghe. Dù sao, ả thích thì mình nói, mình cũng đâu phải là người keo kiệt gì đúng không?
Chậm rãi khoanh tay trước ngực, Sở Niệm lặp lại, gằn từng chữ một nói: “Ta nói ngươi vô nghĩa thật chứ, đánh nhau mà còn đứng đó lải nhải, chẳng lẽ trước giờ chưa có ai ghét cái tật này của ngươi sao?”
Thương Sùng đứng ở phía trên cong môi, cô gái của hắn trước nay đều luôn bất ngờ như vậy. Cái này đúng là cái tát vô hình thứ hai! Niệm nhi của hắn vừa dứt khoát lại vừa xinh đẹp!
Ngôn Thanh Chi bị che ở phía sau cũng không nghĩ tới Sở Niệm sẽ như vậy mà nói chuyện với Tử Lam Sam. Gã cố nén đau đớn trong ngực, vui sướng khi thấy ả gặp họa mà thấp giọng cười. cố nén ngực đau đớn, rất là vui sướng khi người gặp họa mà thấp giọng nở nụ cười.
Vô nghĩa thật chứ… Bốn chữ thể hiện sự ghét bỏ trực tiếp cỡ nào.
Sự khiêu khích của Sở Niệm đã chọc Tử Lam Sam phẫn nộ tới cực điểm, đặc biệt nghe được rõ ràng tiếng cười nhạo lúc sau, trên người ả sát ý liền càng dày đặc lên.
Dường như nghĩ tới cái gì, ả đột nhiên nhìn sang Thương Sùng đang thờ ơ đứng nhìn. Không biết có phải do không khí có chút ngột ngạt không mà giọng ả càng thêm âm dương quái khí. “Có hay không có ai chán ghét ta, không phải là việc mà tiện nhân ngươi có thể soi mói. Chẳng qua, đột nhiên ta cảm thấy ngươi có chút đáng thương.”
“Đáng chết!” Niệm khẩu quyết vài lần mà vẫn không khởi động được là bùa nên nên Sở Niệm tức giận, thấp giọng mắng một câu.
Đem hàng ma bổng nắm chặt ở trước ngực, cô nhanh chóng tạo thành tư thế phòng thủ lưng tựa lưng cùng Ngôn Thanh Chi. Tuy rằng không nghĩ tới nhanh như vậy bị buộc thành như vậy, nhưng trong tình huống duỗi tay không thấy rõ năm ngón này thì điều duy nhất mình có thể làm chính là phòng thủ!
Tử Lam Sam từ lúc tắt đèn tới giờ đã không thấy tăm hơi bóng dáng, Sở Niệm nghĩ rằng: Nữ quỷ này nhất định đang mưu tính làm sao đánh lén bọn họ.
Chính mình đã hoàn hoàn toàn toàn chọc giận ả, dù sao thì ả cũng không thể buông tha cho mình. Như vậy…
Rũ mắt nhìn hàng ma bổng trong tay, Sở Niệm cắn chót lưỡi, đem máu trong miệng phun ra.
Đau đớn nhưng cô không buồn nhíu mày, trong chớp mắt một màn sáng xanh lam chiếu sáng không gian đen tối trước mặt.
“Sở Niệm, ngươi đây là đang làm gì!” Ngôn Thanh Chi đối hành vi như vậy của cô cảm thấy thực ngoài ý muốn, phải biết rằng đuổi ma nhân tinh huyết vốn dĩ chính là một loại máu vô cùng trân quý.
Nó đích xác có thể cho đuổi ma nhân linh lực trong nháy mắt bùng nổ tới cực điểm, nhưng mà… mỗi lần tiêu hao thì thân thể của đuổi ma nhân sẽ bị hủy hoại đi một ít.
Sự tình rõ ràng còn chưa tới bước quyết tuyệt kia, hắn không rõ vì cô nương nhỏ tuổi này lại nhẹ nhàng như vậy mà tổn hại bản thân!
“Đừng vô nghĩa!” Đầu lưỡi đau đớn làm Sở Niệm không nhịn được mà hít sâu, thật cẩn thận mà dùng linh lực quan sát chung quanh.
Thanh âm không lớn, nhưng lại làm cho Ngôn Thanh Chi thấy thật động lòng.