Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 276 :
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Chương 276
Thương Tiên Sinh, Ta Thật Hâm Mộ Ngươi
Quả nhiên, dù là Ông Trời hay bất cứ ai, cũng không để cho hắn có một ngày yên ả.
Thương Sùng rũ mắt, không tiếng động thở dài trong lòng. Hắn cẩn thận ôm cô vào lòng, đầu tiên kiểm tra tứ chi Sở Niệm, xác nhận cô không bị tổn thương gì mới đứng dậy bế cô lên.
Trường bào đỏ rực trong đêm tối thật chói mắt, Thương Sùng bước từng bước một đi đến trước mặt Ngôn Thanh Chi, sắc mặt bình đạm nhìn về phía hắn. “Mặc kệ thế nào, ta đều phải thay Sở Niệm nói một tiếng cảm ơn với ngươi.”
Dù tính cách của hắn lạnh nhạt thế nào, nhưng Thương Sùng không thể làm ngơ với việc Ngôn Thanh Chi vừa làm.
Chỉ là một Thụ yêu gặp nhau như bèo nước gặp nhau, nhưng gã lại định dùng nội đan của mình để bảo hộ cho người yêu của hắn, Thương Sùng trong lòng không xúc động là không thể nào.
Chính mình là ma, hắn lại là yêu.Giờ phút này Thương Sùng dù muốn giúp gã nhưng lại không có cách nào.
Lúc trước khi nội đan Cẩm Mặc bị đánh nát, mình cũng chỉ cứu hắn từ trong tay đối phương chứ chữa thương thế nào, khôi phục ra sao, đều do Cẩm Mặc tự mình làm.
Giúp hắn biến thành người, lấy máu trả giá cũng là bình thường… nhưng mà…con mèo đen kia lại đem bản thân ở bên cạnh mình suốt mấy trăm năm.
Nội đan Ngôn Thanh Chi chỉ là xuất hiện vết rách, Thương Sùng tin tưởng chỉ cần gã tự mình chữa thương thì sẽ ổn.
Chỉ là… đôi măt đen khẽ nhấp nháy, Thương Sùng nói: “Không có giúp ngươi hoàn thành nhân duyên, Thương mỗ cảm thấy thực xin lỗi.”
Cô thật sự muốn nhéo đùi mình một cái, xem có phải nằm mơ không, nhưng ngay lập tức, cô cau mày.
Mơ màng hồ đồ xoa đầu, Sở Niệm không phân biệt được đây là ảo cảnh hay là sự thật.
Cô muốn nhìn quanh xem Ngôn Thanh Chi và Tử Lam Sam thế nào, nhưng vòng siết trên cổ vẫn sưng đỏ làm cô đau mà hít một hơi lạnh.
Lấy tay xoa vết đau, cô nhìn lại quần áo trên người. Vốn dĩ là hỷ phục, giờ đã thành quần áo trước khi thay ra.
Chẳng lẽ…quần áo cũng biến hóa theo hoàn cảnh?
Trong đầu Sở Niệm quay cuồng suy nghĩ, cô không biết sao vừa mới suýt bị Tử Lam Sam siết chết, giờ đã thành như vậy.
Theo thói quen tính lấy hàng ma bổng ra để phòng thân, nhưng là Sở Niệm tay mới vừa động đã nghe âm thanh mà cô quen thuộc đến khắc cốt minh tâm, không nhanh không chậm từ phía trước.
“Mới vừa tỉnh liền không thành thật như vậy, nha đầu, chẳng lẽ em không thấy mệt à?”
Vừa lấy thẻ lên máy bay xong, Thương Sùng lúc trước ôm cô như lúc nãy nhưng sợ bị người xung quanh coi là bọn buôn người nên hắn cũng chỉ có thể đặt cô dựa vào ghế trong phạm vi hắn quan sát mà thôi.
Hắn nghĩ phải về tới Mộ Thành cô mới tỉnh lại, nên khi thấy cô tỉnh lại hắn không nhịn được mà cười thật ôn nhu.
Ngồi ở ghế trên Sở Niệm có điểm ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn Thương Sùng một lúc lâu, rồi mới đứng lên. Giống như đã lâu lắm mới gặp, cô đột nhiên nhào vào lòng hắn.