Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 282 :

Ngày đăng: 16:53 30/04/20


Chương 282



Không Phải Trùng Hợp



“Thương Sùng, lúc trước là ngươi đáp ứng ta, nhất định sẽ bảo vệ tốt Niệm Niệm. Hiện tại thì sao? Chẳng lẽ những lời ngươi nói đều là đánh rắm sao?!”



“Mồm miệng sạch sẽ chút đi!” Thương Sùng còn chưa lên tiếng, Hoa Lệ đang bị tách ra đã nói.



Nếu không phải chủ nhân ngăn lại như thế n ày, cô khẳng định sẽ cùng mụ già này đánh một trận sống mái!



Tuổi của bà Sở Niệm với người thường đúng là thuộc hàng trưởng bối, nhưng trước mặt Thương Sùng đã mấy ngàn năm tuổi thì cũng chỉ là đồ trẻ con.



Cho dù thời điểm hắn còn sống thì cũng chưa từng ai dám nhục mạ hắn như vậy. Nếu không phải nhìn vào thân phận bà nội của Sở Niệm thì hắn đã xé nát ra rồi.



Quay đầu lạnh lùng nhìn Hoa Lệ liếc mắt một cái, ý bảo nàng an tĩnh lại. Sau đó mới hít sâu một hơi, cố nén cảm giác không vui trong lòng.



Thương Sùng nói: “Ta không quên việc đã đáp ứng, nhưng mà ngươi muốn mắng người cũng phải nói cho rõ ràng đã.” 



“Nói rõ ràng? Ngươi còn muốn cho ta như thế nào cùng ngươi nói rõ ràng?!”



Nghĩ đến dáng vẻ cháu gái mình té xỉu, bà tức đến hộc máu, ánh mắt tràn đầy khổ sở. Đau lòng nhìn gã đàn ông trước mặt, bà cắn môi, nói: “Ta biết ngươi vì tìm Niệm Niệm, đã phải chịu rất nhiều thống khổ. Ta cũng là đúng là bởi vì vậy nên không nhúng tay vào việc của hai người.”



“Nhưng mà Thương Sùng, ngươi có thể nói cho ta hay, vì sao Niệm Niệm chỉ đi cùng ngươi một chuyến tới huyện S trở về thì hiện tại thành như vậy không?” 



Thương Sùng trầm mặc, áy náy rũ mắt nhìn xuống. “Làm nàng bị thương, là ta sai. Ta thừa nhận, lúc ấy…… Ta không có bảo vệ tốt nàng.”



“Ha ha…” Bà cười lạnh hai tiếng, như thể vừa nghe được một truyện cười, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Thương Sùng, đầy châm biếm. “Không có bảo vệ tốt nàng? Hạn Bạt tiên sinh, ngài đang nói giỡn sao?”
“Miêu gia cổ độc hậu nhân, cái này…ngươi rõ ràng mà?”



“… Không có khả năng!” Bà kinh hãi: “Tổ tiên Sở gia ta cả trăm năm trước đã đem Miêu gia đuổi tận giết tuyệt, Miêu gia không có khả năng còn có hậu nhân trên thế giới này!”



“Đuổi tận giết tuyệt?” Thương Sùng hừ lạnh một tiếng, nhớ tới giọng S ở trong điện thoại. “Ngươi là nghe tổ tiên ngươi nói như vậy nói mà thôi, chứ ngươi có từng chính mắt nhìn thấy bọn họ diệt môn?”



Bà trầm mặc, bả phải thừa nhận những lời này của Thương Sùng làm bà không cãi lại được.



Nhưng lời của tổ tiên cũng không thể là giả được, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?



Nếu điều hắn nói là sự thật, Miêu gia còn hậu nhân sống ở trên thế giới này. Như vậy…Lần này dùng quỷ tiên đối phó với cháu mình, phải chăng là bọn họ muốn bắt đầu báo thù? 



Thương Sùng đứng ở trước mặt có thể cảm giác được điều mà bà đang suy nghĩ, hắn từ tốn giải trừ cấm chế cho bà và Hoa Lệ rồi xoay người ngồi xuống ghế.



Lấy tay nhéo trán, Thương Sùng không nhanh không chậm nhìn Hoa Lệ đang há hốc miệng.



“Tuy rằng cho đến bây giờ ta chưa từng gặp qua hậu nhân kia của Miêu gia, nhưng mà… mục đích của hắn so với trước kia có vẻ rõ ràng hơn hơn rất nhiều.”



Bà hít một hơi, trong lòng vẫn còn ôm chút tia hy vọng.  “Ngươi còn chưa có gặp qua kẻ đó, như thế nào có thể xác định đó chính là Miêu gia hậu nhân?”



“Có lẽ lần này các ngươi gặp chỉ là trùng hợp, ngươi cũng biết người đời đôi khi còn ác độc hơn ác quỷ vô cùng.” 



“Cái này, ta đương nhiên biết.”



Sở gia ở trong giới đuổi cũng coi như là một đại gia tộc, tuy rằng trong xã hội hiện đại không phân tôn ti trật tự rõ ràng, nhưng trong mắt người tu đạo vẫn còn tồn tại dạng cấp bậc địa vị này.