Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 300 :

Ngày đăng: 16:53 30/04/20


Tự Luyến Lại Keo Kiệt



Thư Tiếu Nhi ngẩng đầu, không hiểu ý Thương Sùng mà hỏi lại: “Tướng quân…”



“Ta nói, nếu ta cho ngươi chỗ dung thân vậy thì ngươi, Thư Tiếu Nhi, có thể đảm bảo sau này sẽ hoàn toàn biến mất trước mặt ta không?”



Lúc Thương Sùng lặp lại những lời này, ngữ khí và biểu tình thay đổi rất nhiều. 



Ánh mắt lạnh lùng của hắn tuy đã thể hiện rõ mọi thứ, nhưng nhiệt độ trong phòng khách hạ xuống trong nháy mắt cũng nhắc nhở Thư Tiếu Nhi không có cơ hội nào mà cò kè mặc cả nếu còn muốn sống.



Thư Tiếu Nhi trong lòng tự nhiên là không muốn điều đó, ả hao tâm tổn trí như vậy cũng không phải chỉ muốn chút lợi lộc như vậy. 



Nhưng khi ả ngẩng đầu nhìn Thương Sùng thì những lời nói trong miệng không thể nói ra. Editor: Meo_mup 



Thư Tiếu nhi không nói gì, ra vẻ mình đã hài lòng. Giơ tay chỉ áo khoác vứt trên ghế ban nãy, Thương Sùng ý bảo Cẩm Mặc đem ví lại đây. Tuỳ ý lấy trong ví ra một chiếc thẻ đen, Thương Sùng nói: “Tiền trong thẻ này đủ cho ngươi ăn chơi ở Mộ Thành một thời gian. Thư Tiếu Nhi, nơi này không hợp với ngươi.”



Một cái thẻ mà muốn đuổi mình đi? Gà đàn ông này thật suy nghĩ đơn giản!



Do dự tập tễnh đi về phía trước một bước, Thư Tiếu Nhi nhìn tấm thẻ ngân hàng, mở miệng nói: “Tưóng quân, ngừoi biết Tiếu Nhi không chỗ để đi.” 



“Ngươi biết, ta không quan tâm việc đó.”



Thương Sùng nói: “Đất nước này rộng lớn như vậy, thành thị cũng không chỉ có Mộ Thành. Nếu ngươi thấy không thể ở đất nước này nữa, rất đơn giản, ta cho ngươi thêm chút tiền, cho ngươi ra nước ngoài mà ở.” 



Cái này là chán ghét mình tới cỡ nào, nước ngoài ư? Nam nhân này là muốn đuổi mình đi rất xa?!



Tuy rằng biết chính mình hạ quyết định kiacó bao nhiêu khó khăn, chính là chỉ cần còn có thể lưu tại MộThành, Thư Tiếu Nhi ả liền có rất nhiều thời gian, không phải sao? Editor: Meo_mup 
“Hoa Lệ, em hẳn là minh bạch tâm tư chủ nhân, chúng ta không có quyền đi suy đoán.”



Quay đầu nhìn Thư Tiếu Nhi bên ngoài, Cẩm Mặc từ từ thở dài. Khom lưng cầm lấy chìa khóa xe, hắn nhìn Hoa Lệ nói: “Em cũng đừng suy nghĩ loạn, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở lại.”



“Em không cần!” Hoa Lệ kéo Cẩm Mặc. “Chủ nhân không phải kêu anh đưa Thư Tiếu Nhi tìm khách sạn sao? Em muốn đi theo anh!”



“Em đi làm gì? Còn không chê gớm sao?”



Hoa Lệ bất mãn, cái miệng nhỏ mím chặt. “Tuy rằng em không muốn thừa nhận, nhưng  Thư Tiếu Nhi hiện tại cũng tốt xấu coi như một vị mỹ nữ.”



“Dù ả không đẹp bằng em, nhưng em không muốn nam nhân của em một mình cạnh ả!”  



Cỡ nào tự luyến lại cỡ nào keo kiệt đây! 



Cẩm Mặc đang buồn bực cũng bị Hoa Lệ làm cho tức cười.



Nhìn dáng vẻ cô nàng không hài lòng, Cẩm Mặc sủng nịch nhéo nhéo mặt cô, ôn nhu nói: “Nguyên lai trong mắt em, người đàn ông cưa em chỉ là đồ giá áo túi cơm hả?”  



“Đương nhiên không phải!” Hoa Lệ bĩu môi. “Chỉ là anh biết con mụ Thư Tiếu Nhi kia tính tình cao ngạo mà, người thường sao chịu được.”



“Anh là người bình thường sao?” Cẩm Mặc nhướng mày, cười không tỏ ý kiến.



Hoa Lệ lắc đầu, “Đương nhiên không phải.”



Biết mình không dùng cach này được, Hoa Lệ làm nũng ôm chặt cánh tay Cẩm Mặc nhõng nhéo: “Cẩm Mặc, anh không cho người ta đi cùng sao? Bằng không…… Hoa Lệ thật sự sẽ ghen.”