Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 313 :
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Nghi Ngờ Ta Sao?
Khác với Vương Lượng mặt mày cau có trầm tư, Thương Sùng ngồi kế bên trông nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Không phải hắn không tin những lời Vương Lượng nói, mà là do chuyện nhà tù này nọ của con người đối với Hạn Bạt mà nói, chẳng là gì.
Làm ra động tĩnh lớn tới vậy để ép mình rời đi, đem súng lục dính ánh bạc kia để hù dọa. Lúc này THương Sùng an ổn, thành thành thật thật ngồi đây cũng do hắn đã có kế hoạch rồi.
Bao nhiêu âm mưu tiềm tàng, lúc này đều đã dần lộ ra dưới ánh sáng. Hắn cũng muốn nhìn theo kẻ đi bên cạnh S, rốt cuộc có thể giống như Tử Lam Sam chạy thoát khỏi tay mình không.
Còn bốn ngày nữa là tới tiết Thanh Minh, Thương Sùng cảm thấy hắn phải nắm chặt thời gian.
Tiếng còi xe cảnh sát phá tan đêm mưa, từng giọt mưa vẫn tí tách rơi đều, mơ hồ bên ngoài cửa kính xe cảnh sát.
Thương Sùng liếc mắt nhìn khung cảnh không trăng sao, Cẩm Mặc… mấy ngày tới phải bảo vệ Sở Niệm cho tốt.
…
Tiểu khu cán bộ Chính phủ - nhà Tô Lực.
Nhìn người cha ít khi nói cười ngồi trên bàn làm việc, Tô Lực đứng trong thư phòng không khỏi nhăn trán.
Do lâu rồi mình không liên hệ với Sở Niệm hay sao nhỉ? Cho nên khi nhận được điện thoại của Vương Lượng lúc chiều khi đang tra án thì người đầu tiên Tô Lực nghĩ tới vẫn là cô ấy.
Giúp đỡ tình địch đi hỏi dò cha mình, việc mất mặt, xấu hổ như vậy khiến Lôi Báo luôn cuồng vọng kiêu ngạo không ngờ tới con trai mình lại có thể làm vậy!
Quả nhiên vẫn là chủ nhân nói đúng, con yêu tinh Sở Niệm kia nhất định không thể lưu lại!
Tô Lực cũng không nghĩ tới cha hắn lại rõ ràng mọi chuyện phát sinh giữa hắn và Sở Niệm đến vậy, hắn theo phản xạ mở to mắt, rồi dưới ánh mắt hùng hổ của cha mình, hắn lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên thường ngày.
Hít sâu vào một hơi, Tô Lực nói: “Cha, con biết lần này con xử lý theo cảm tính là không tốt, nhưng con lần này tới cũng không phải hoàn toàn vì Sở Niệm.”
“Từ nhỏ đến lớn ba ở trong lòng con đều là một quân nhân công chính nghiêm cẩn, con tới giờ vẫn nhớ tới ngày tốt nghiệp trường cảnh sát, ba nói với con: Không vì lý do gì mà để kẻ xấu chạy thoát sự trừng phạt của pháp luật, cũng không được để cho người tốt chịu hàm oan vì bất cứ lý do gì.”
“Thân phận Thương Sùng thế nào, con thật sự không biết. Nhưng con tin tưởng rằng hắn không có khả năng là kẻ phạm tội trong vụ án mạng nghiêm trọng.”
“Những lời này là có ý tứ gì?” Lôi Báo cau mày. “Con đang nghi ngờ mệnh lệnh của ta sao?!”
“Con không dám cũng không có nghi ngờ mệnh lệnh của ba.” Dù sao đã nói tới vậy, Tô Lực cảm thấy chi bằng nói hết cho rõ một lần.
Đầu tiên là thở dài thật mạnh, sau đó mới đưa ánh mắt kiên định về phía cha mình. Nói: “Chỉ là hình như ba đã quên, mấy án mạng kia có một cái con đã từng tự mình điều tra.”
“Theo hiện trường thu thập chứng cứ phạm tội cho thấy, chiều cao của Thương Sùng không tương đồng với kẻ bị hiềm nghi. Con không biết tại sao ba áp hết manh mối về phía hắn, nhưng nếu là vì con…ba thật sự không cần phải vậy.”
Tô Lực trước nay đều không cho rằng cha mình là người sẽ dùng chức vị quan báo tư thù, cho nên lần này đột nhiên xảy ra việc này làm hắn nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.