Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 316 : Biết tại sao ta không thích ngươi sao?
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Cũng may Thương Sùng không mắc bệnh yêu sạch sẽ thái quá, nếu không hắn khẳng định sẽ cảm thấy mình phải phá hủy cái bồn vệ sinh ngồi xổm đáng buồn nôn kia.
Đại tướng quân chinh chiến oanh phong trong nháy mắt trở thành tù nhân thời hiện đại. Thương Sùng nghĩ tới nghĩ lui đều thấy buồn cười.
Tùy ý tìm một chỗ tương đối sạch ngồi xuống, lúc này hắn và người thường nhìn cũng không có gì khác nhau.
Bên tai là tiếng mưa rơi vọng qua mái nhà, nghe một lúc, hắn bỗng có chút buồn ngủ.
Nghĩ lại cũng lâu rồi không nghỉ ngơi, Thương Sùng nhắm mắt tính làm giống như con người thường làm, ngủ một giấc.
Nhưng mà có người không để yên cho hắn làm vậy, cánh mũi phập phồng, hắn lại nhắm mắt, mở miệng nói: “Thư Tiếu Nhi, ta đã nói rồi, ta không muốn gặp lại ngươi thêm lần nào nữa, ngươi đúng là coi lời ta nói không ra gì.”
Đứng ở trong phòng lúc này chính là kẻ bị Cẩm Mặc đưa đi hôm qua – Thư Tiếu Nhi. Thương Sùng không biết từ đâu mà ả biết hắn ở đây, hơn nữa hắn cũng không biết vì sao ả tìm tới nơi này.
Thăm tù sao?
Tin tức thật là nhanh nhạy đó!
Thư Tiếu Nhi dường như không hề để ý tới lời châm biếm lạnh lùng của Thương Sùng. Ả nheo mắt nhìn quanh phòng giam khoảng mười mét vuông, một cảm giác rối loạn dâng lên trong lòng ả.
Chỉ là một người con gái đã quên người mà thôi, tướng quan, người muốn chấp mê bất ngộ tới bao giờ?
Cánh tay nhỏ nhắn không xương khoanh trước ngực, Thư Tiếu Nhi trong mắt đầy đau đớn, không cần nói cũng biết.
“Tướng quân… người… người khỏe không?”
“Ngươi cảm thấy sao?” Thương Sùng cười lạnh lùng, cô ả này học được cách quanh co lòng vòng từ khi nào vậy?
Hắn trước nay cũng không biết người không biết xấu hổ còn có thể giả dạng làm như vậy, vô tội nhu nhược? Hắn thật đúng là tức cười.
Nhớ tới hôm nay buổi sáng khi Sở Niệm ở trong nhà nói những lời đó, Thương Sùng dùng đầu lưỡi liếm răng nanh trong miệng, sau đó tới gần cổ Thư Tiếu Nhi, đột nhiên mở miệng nói: “Thư Tiếu Nhi, ngươi biết ta vì sao không thích ngươi sao?”
Thư Tiếu Nhi sửng sốt một chút, đầu tiên là theo bản năng lắc lắc đầu, sau đó lại run rẩy nói: “Biết.”
“Vì sao?”
“Bởi vì Tiếu nhi…… Tiếu nhi dùng dùng khuôn mặt của người mà người yêu… lừa gạt người.”
“Không chỉ là như thế.” Thương Sùng cười lạnh nói: “Ta Thương Sùng trước nay đều là người nói đi là đi, nói ngồi là ngồi. Không phải là kẻ có lòng lo cho cả thiên hạ, nhưng những việc bắt gà trộm chó thì chưa từng làm.”
“Lúc trước việc ở Kỳ Lân Sơn, thật là do lúc đó ta thần trí không rõ ràng mà làm ra, nhưng mà Thư Tiếu Nhi ngươi nói ta nghe, ngươi sẽ lưu lại một kẻ luôn mồm nói dối bên cạnh mình sao?”
“Tướng quân……” Thư Tiếu Nhi theo thói quen tính nói ‘không có.’ nhưng ba chữ này đã tới miệng nhưng ả vẫn phải nuốt vào trong bụng lại.
Đột nhiên ả cảm thấy chính mình thực ủy khuất, hiện tại, thậm chí bao gồm trước kia đều là giống nhau.
Ả không nghĩ tới chính mình hao hết tâm tư chỉ muốn được ở lại bên cạnh hắn, sẽ bị hắn cho thành như vậy.
Ả cũng không nghĩ tới chính mình yêu người nam nhân này gần ngàn năm, đến cuối cùng chỉ có thể đổi lấy như vậy một câu châm chọc đến cực điểm.
Nước mắt rốt cuộc rơi xuống, Thư Tiếu Nhi buông đôi tay, tuyệt vọng như là một kẻ có thể chết bất cứ lúc nào.
Ả gần như thống khổ nhìn về phía Thương Sùng, trong miệng cũng bởi vì khổ sở còn bắt đầu run rẩy. “Tướng quân, Tiếu nhi ở trong mắt người thật sự chỉ là như vậy sao?”