Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 318 : Hiệp nghị
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
“Ta không muốn nghe những chuyện vớ vẩn đó từ ngươi, Thư Tiếu Nhi, ngươi đúng là khiến người ta phải hoài nghi.”
Những lời tình ý miên man cảm động như vậy mà Thương Sùng bảo là ‘vớ vẩn’ khiến Thư Tiếu Nhi đứng đó thật sự cảm thấy buốt giá trong lòng. Hai vai run rẩy vì chua xót, Thư Tiếu Nhi không biết vì sao trong giây phút này ả muốn khóc mà không khóc được.
Kết quả thế này đúng như Thương Sùng muốn thấy, hắn lười biếng bắt chéo chân, tay đan sau đầu.
“Nếu ta nhớ không lầm, mấy chục năm qua ta sống cực kỳ kín tiếng ở Mộ Thành. Đừng nói là bằng hữu hay tri kỷ, kẻ có thể thấy mặt ta cũng không quá năm người.”
“Tìm về chốn xưa có thể tìm thấy ta, nhưng mà Thư Tiếu Nhi, ngươi thật sự muốn nói với ta rằng mọi chuyện đều là trùng hợp sao?”
Thương Sùng lúc trước khi chưa tìm được Sở Niệm đều dừng ở mỗi địa phương sống một thời gian xong rồi chuyển tới nơi khác. Nhưng hắn cũng không muốn gặp phiền toái nên trước mặt người ngoài đều hủy đi hình ảnh của hắn trong đầu đối phương.
Đến nay hắn mới thôi việc này, Thương Sùng không cho rằng Hoa Lệ và Cẩm Mặc nhàm chán khiến Thư Tiếu Nhi đến Mộ Thành gây phiền phức cho mình.
Lạnh lùng nhìn cô ả, Thương Sùng cong môi nói tiếp: “Tự dưng mò tới cửa nhà, rồi chơi trò hủy tu vi đổi mặt, thậm chí lúc này còn nhanh chóng xuất hiện trước mặt ta. Thư Tiếu Nhi, rốt cuộc còn cái gì mà ta chưa biết không?”
Ánh mắt tìm tòi của Thương Sùng thế nhưng lại làm cho Thư Tiếu Nhi trong nháy mắt nghĩ lại về bộ dáng lúc trong động ở Kỳ Lân Sơn. Lúc ấy hắn cũng dùng vẻ nghiêm túc đó nhìn mình, phảng phất như trên cõi đời chỉ còn lại hai người bọn họ.
Giống như đã hạ quyết tâm, ả ngước lên, nhìn hắn. Giọng ả vẫn ôn nhu dễ nghe như vậy, chỉ là không ai biết ả đi bước này thì phải đánh canh bạc nào.
“Tướng quân, chúng ta giao dịch một hiệp nghị được không?” Ả thừa nhận đến bây giờ chính mình cũng không dám cùng hắn nói điều kiện, hèn mọn cùng tự giễu từ đầu đến cuối đều nhược điểm trí mạng của ả.
Thương Sùng không nói, ý bảo nàng tiếp tục nói tiếp.
Thế gian vạn vật đều có quy luật sinh tồn cần tuân thủ, người là như thế này, yêu là như thế này, ma cũng cũng là như thế.
Trốn tránh cùng bảo hộ vĩnh viễn đều không thể giải quyết vấn đề, chỉ có nhìn thẳng đối mặt mới có thể khắc phục khó khăn vướng mắc.
Thu hồi suy nghĩ, Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ nhìn nhau, sau đó đồng thời biến mất phòng khách.
Ba giờ sáng.
Sự yên tĩnh làm người ta vừa yêu vừa sợ.
Về nhà chào hỏi bà xong, Sở Niệm suy sụp lại tự trách ngồi ở trên sô pha.
Hai mắt cô có chút mờ mịt, mái tóc đen dài vì chạy vội mà hỗn độn rối bời trước ngực. Cô không cử động, nên bà nội không có cách nào đoán ra tâm tình.
“Niệm Niệm… con không sao chứ?” Thương Sùng bị cảnh sát mang đi làm bà cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi, không nghĩ ra trong việc này có ẩn tình gì khiến cho trái tim Sở Niệm như bị treo lên.
Bà vốn là không nghĩ tới sẽ nói cho cô nghe những việc về Miêu gia, nhưng mà… thôi thì, một ngày nào đó cô cũng sẽ biết đến.
Có chút lo lắng nhíu mày, bà bay tới bên người Sở Niệm, từ từ mà nói: “Con cũng đừng trách trước giờ bà không nói con nghe việc này, với bà an toàn của con vẫn là quan trọng nhất.”
Sở Niệm cố tình không nói gì về Thương Sùng tên cho nên bà cũng đành vờ như không biết.