Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 335 : Nếu còn muốn sống

Ngày đăng: 16:54 30/04/20


Sau khi thương lượng giá cả xong, Sở Niệm liền bắt đầu lên kế hoạch bước tiếp theo.



Cô cần phải làm rõ xem bút tiên kia vì sao lại để cho Tiểu Vi sống sót sau cùng, hơn nữa cô cũng muốn biết vào đêm đó bút tiên rốt cuộc vẽ cái gì trên bàn.



Cũng may Tiểu Vi còn giữ hình ảnh chụp lại bằng điện thoại đêm đó, run run rẩy rẩy đưa cho Sở Niệm. Sở Niệm vẽ một cái hư phù (lá bùa dùng tay vẽ nét trên không trung, không vẽ lên giấy bùa), giúp cô nàng có thể ngủ được.



Ngoài trời dần tối, gió lạnh thổi qua, một thân ảnh mơ hồ biến mất ở cửa sổ phòng Thích Tiểu Vi.



Vì an toàn, Sở Niệm tạo một kết giới trong phòng rồi ngồi ở chân giường nhìn ảnh chụp trong điện thoại Thích Tiểu Vi.



Trong không gian tăm tối chiếu sáng sơ sài bằng vài ngọn nến, hai cô gái dịu dàng ôn nhu như ngọc ngồi xếp bằng trên sàn nhà. 



Sở Niệm nhìn nhìn ảnh chụp hai người kia, nếu không đoán sai thì chắc trước khi xảy ra chuyện chỉ một lát.



Đào Phỉ và Trịnh Nam có mặt trong một tấp ảnh khác, không như Trịnh Nam lạnh nhạt đạm mạc, Đào Phỉ thì cười nhiệt tình sáng lạn.



Vốn dĩ đúng là đang ở độ tuổi như hoa như ngọc, các cô… không nên có kết quả thế này.



Chưa kịp hưởng thụ cuộc sống, chỉ vì một tò mò với một trò chơi hoang đường, cứ như vậy mà không còn đường lui.



Thở dài thương cảm, Sở Niệm tiếp tục kéo những tấm ảnh xem, hy vọng tìm được chút manh mối.



Bốn cô gái không sợ hãi bày ra mọi động tác trước camera, cuối cùng, ở một tấm ảnh cuối trùng hợp dừng hình ảnh khi trò chơi bắt đầu.



Cũng may là Âm Dương Nhãn của mình không như Truy Hồn Linh lúc tốt lúc không, Sở Niệm rõ ràng thấy được người thứ năm trong tấm ảnh! (Mèo: Mèo thề là mèo không dám làm mấy chap này buổi tối, vì hồi Mèo học quân sự đó, Mèo cũng có chơi trò này. Thấy cái nhẫn chạy thấy ghê gần chết luôn. Dù mười mấy năm trôi qua rồi, chẳng nhớ mình khi đó hỏi cái gì, nhưng vẫn thấy ghê quá là ghê!!!)



Không đúng, Sở Niệm cười lắc lắc đầu, chỉ còn lại có nửa cái thân mình hình người như thế, nhiều nhất cũng chỉ có thể xưng hô là quỷ.
Sở Niệm hoàn hồn, nắm lấy cánh tay Thích Tiểu Vi. “Tiểu vi, giúp ta một chút được không?”



Không biết cách này có hữu dụng không, nhưng Sở Niệm cảm thấy đáp án đột phá được, chỉ có thể dựa vào Thích Tiểu Vi mà thôi.



Nếu… cô ta còn muốn tiếp tục sống!



Tựa hồ là đoán được suy nghĩ của Sở Niệm, Thích Tiểu Vi giãy giụa thân thể, hoảng sợ nói: “Ta không cần, ta nói rồi ta không nghĩ lại nhìn thấy thứ đó! Không muốn!”



“Không muốn cũng phải nhìn!” Sở Niệm cau mày thật chặt, bức bách Thích Tiểu Vi nhìn mình. “Thích Tiểu Vi, hiện tại không phải lúc có thể tùy hứng. Nếu ngươi không muốn giống Đào Phỉ bọn họ, ngươi liền lập tức làm theo lời ta nói!”



Lạnh giọng khiển trách làm cái cho đại tiểu thư tinh thần yếu ớt hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hai mắt chất phác nhìn Sở Niệm, nửa ngày mới cứng đờ gật gật đầu. “Ta… Ta làm!”



Dù cho Thích Tiểu Vi thỏa hiệp, 80% đều là do chính mình cưỡng bách, nhưng vì cứu người, hiện tại Sở Niệm chỉ có thể như vậy.



Nhìn khuôn mặt bé nhỏ vì căng thẳng cứng đờ, Sở Niệm mang áy náy trong lòng thở dài, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Thích Tiểu Vi, nói:



“Tiểu vi đừng sợ, ngươi chỉ cần giúp ta thấy rõ ràng bàn này vẽ cái gì là được.” 



“Chỉ… Chỉ cần như vậy sao?” Thích Tiểu Vi lòng bàn tay ướt đẫm run rẩy hỏi.



Sở Niệm trịnh trọng gật gật đầu. “Chỉ cần như vậy, hơn nữa ta bảo đảm ngươi sẽ không xảy ra chuyện!”



Thiên địa vạn vật chi gian có quy luật vận hành, có nhân, có quả, muốn tháo chuông thì phải hỏi người buộc chuông.