Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 37 : Chó cưng
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Thương Sùng xoay người, bước nhanh tới, tay mắt lanh lẹ đỡ cô vào trong ngực.
Cúi đầu nhìn Sở Niệm ở trong ngực, trong đôi mắt Thương Sùng chợt lóe qua rất nhiều tâm tình. Chỉ là lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt anh lại nhanh chóng biến thành trêu chọc, nhướn mày đẹp, nói: "Chạy vội như vậy làm gì? Tôi cũng đâu nhốt em ở bên ngoài chứ."
Sở Niệm tức giận trợn mắt liếc anh một cái, đáp trả: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa, nếu không phải do anh nói một nửa, tôi có thể suýt chút nữa ngã xuống sao!"
Thương Sùng cong cong khóe môi, nhìn cô một hồi lâu, mới xoay người dùng chìa khóa mở cửa nhà. Cởi áo vest ra tùy ý ném vào một góc trên ghế sofa, ngồi trên sofa điều chỉnh một tư thế thoải mái, lúc này mới dùng ánh mắt ý bảo Sở Niệm ngồi ở đối diện mình.
Sở Niệm mím chặt môi, hai mắt nhìn chằm chằm anh, hỏi: "Bây giờ có thể nói chưa?"
"Hôm qua không phải tôi đã nói với em là trước kia tôi từng đi lính sao?"
"Vậy thì sao?" Tham gia quân ngũ chỉ có thể chứng tỏ thân thủ tốt, cô chưa từng nghe qua tham gia quân ngũ còn có thể làm chó nghiệp vụ hay là gậy thần cả.
"Khi đó gặp chuyện còn kinh khủng hơn cả hiện tại, vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, tôi liền học qua vài thứ từ một ông lão ở trong núi. Mặc dù bản lĩnh còn kém em, nhưng đối phó với vài tên quỷ nhỏ thì vẫn là dư dả."
Vẻ mặt Thương Sùng rất ổn định, lời nói cũng không có sơ hở, một câu trả lời đơn giản đã khơi thông vấn đề trước đó của Sở Niệm. Nếu anh nói là sự thật, có thể ngửi thấy mùi thi thối cũng đúng thôi.
Cúi đầu suy tư hồi lâu, Sở Niệm liền hỏi ra sự nghi ngờ lớn nhất ở trong lòng: "Được, chúng ta tạm thời bỏ qua việc đó của anh.-;;’q;q;’’d;d;;;oonn,,,,==Hiện tại tôi chỉ muốn biết, làm sao anh lại nghĩ là mùi thi thối đó ở trên người Đinh Nhiên sẽ liên quan đến Lưu Dương chứ? Có lẽ cô ta nhiễm mùi đó từ nơi khác, đây là điều có thể mà."
"Cho nên, trước đó tôi chỉ nói là suy đoán mà thôi, cũng đâu có nói là chắc chắn, không phải sao?" Thương Sùng cười cười, rất là vô tội nhún hai vai, xòe hai bàn tay ra.
"Lại nói, Sở Niệm à, em không hề phát hiện ra là sự chú ý của mình luôn đặt sai chỗ sao?"
"Sau đó chờ tối mai chúng ta sẽ đi gặp tên Lưu Dương kia."
Đi gặp? Sở Niệm trợn trắng mắt, nói: "Anh sẽ không để tôi trốn ở trong xe giả vờ làm Phùng Tư Vân nữa chứ? Theo như lời anh nói lúc trước, mùi hôi thối trên người Đinh Nhiên là lây nhiễm từ chỗ Lưu Dương, vậy anh cảm thấy Lưu Dương sẽ sợ Phùng Tư Vân tìm mình báo thù sao?"
"Tôi chưa nói sẽ để cho em tiếp tục ở lại trong xe, cũng chưa nói tối mai chúng ta sẽ làm giống như đêm hôm nay mà, đúng không?" Thương Sùng nhếch nhếch khóe môi, trong đôi mắt đen như mực tràn đầy tính toán tự tin.
Sở Niệm mất kiên nhẫn, nhíu mày nhìn chằm chằm anh, hỏi tiếp: "Anh có thể nói hết trong một lần được không? Lúc nào cũng khiến trái tim tôi lơ lửng, có phải anh cảm thấy chơi rất vui hay không? Rất thỏa mãn à?"
"Đúng là có chút thú vị."
Thương Sùng không chút kiêng nể cười cười, giành trước khi Sở Niệm gầm thét, nói tiếp:"Thật ra chỉ cần em tĩnh tâm suy ngẫm là có thể biết được kế hoạch của tôi, hiện tại em chưa nghĩ ra, cũng chỉ vì sự bực bội làm cho em phân tâm mà thôi."
"Đó không phải là do anh à! Trước kia, lúc chưa có anh, tôi cũng chưa từng thấy bản thân như thế này.-==-==ll,,,qq,,,,,yyy...don,,,,,---==Với cả anh coi tôi là con giun trong bụng anh à? Anh nháy mắt một cái là tôi có thể hiểu rõ anh đang suy nghĩ gì sao?" Sở Niệm cực kỳ khó chịu hừ một tiếng.
Vừa mới bắt đầu, Sở Niệm còn cho là mình là người khống chế chuyện này. Nhưng mà về sau, cô lại phát hiện mình rớt khỏi vị trí người khống chế, mà kẻ leo lên còn đạp mình xuống dưới chính là Thương Sùng.
Ở giữa, chính mình ỡm ờ, cũng tùy anh. Chỉ là, hiện tại sao cô cứ có cảm giác Thương Sùng là ông chủ cầm cục xương, không ngừng trêu chọc chó cưng của mình. Đáng ghét hơn chính là con chó cưng đó không phải là Đinh Nhiên, cũng không phải là Lưu Dương, mà là Sở Niệm cô chứ.
Cô không muốn làm thú cưng, càng không muốn làm chó, không muốn cắn cục xương đó, nhưng lại hết cách rồi.
Chuyện phát triển đến tình trạng bây giờ, cô mới giật mình phát hiện tất cả quyền chủ đạo đều ở trong tay Thương Sùng, cô không hề có chút năng lực chống cự nào.