Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 451 : Mục đích là gì?!

Ngày đăng: 16:55 30/04/20


Dù sao cũng là người yêu cùng chung lưng đấu cật hơn một năm qua, bà nội đã không còn, Sở Niệm chỉ còn một người thân duy nhất là Thương Sùng.



Sống một mình không có ý tứ, sống hay chết, em cũng sẽ theo anh!



Nhưng mà, nha đầu ngốc… anh, sao có thể chết được!?



Thương Sùng đứng tại chỗ,  ngay lúc này đây thật sự muốn dùng cả hai tay và trái tim mình ôm chặt lấy cô. Nỗ lực lâu đến vậy, mọi hành động của cô đều chứng minh rằng sự kiên trì ngàn năm qua của hắn là đúng đắn.



Trong lòng có dòng nước ấm áp cảm động len lỏi, Thương Sùng nắm chặt lòng bàn tay, bắt đầu cảm thấy nhanh chóng muốn kết thúc mọi chuyện.



Lưu luyến rời mắt khỏi Sở Niệm, hắn xoay người đối mặt với Tư Đồ Nam, đôi mắt đen chậm rãi hóa đỏ.



Mạch máu đen quỷ dị bắt đầu lan tràn trên mặt hắn. Răng nanh mọc dài. Móng tay đen kịt sắc nhọn nhìn qua đã thấy sợ hãi.



Dáng vẻ này, hắn chưa bao giờ dám để cho Sở Niệm biết đến… Thương Sùng khẽ nheo mắt, chần chờ một lúc rồi lắc mình phóng tới đánh chính diện với đám cổ trùng, trực tiếp đánh về phương hướng Tư Đồ Nam.



Hạn Bạt giằng co cùng cổ vương, trò chơi thật đúng là càng ngày càng xuất sắc!



“Ca, chúng ta còn muốn ở chỗ này chờ bao lâu?” Đứng ở chỗ tối Thanh Tang có chút không kiên nhẫn nhìn người đàn ông bên cạnh. Linh hồn như vậy, nhìn thôi cũng thấy đói khát.



“Không cần nóng vội, trước sau gì nó cũng là của cô.” Minh Vương cong môi, ý vị thâm trường đem ánh mắt dừng trên người Sở Niệm



Tướng quân, chấp niệm như vậy, thật sự được sao?







Hiện tại Thương Sùng căn bản không có tinh lực đi phát hiện kết giới có khác thường, cổ vương giảo hoạt, cho nên quyết đấu thật lâu rồi mà hắn vẫn không có biện pháp thành công làm nó rời khỏi cơ thể Tư Đồ Nam.




“Sau đó ngươi liền an tâm ở bên cạnh người trong lòng ngươi đi, ta nghĩ ngươi cũng không hy vọng nàng thấy cái dạng này của ngươi hiện tại đi?”



Minh Vương trên cao nhìn xuống, miệng lưỡi thật đúng là làm Thương Sùng hận không thể hiện tại liền giết hắn, nắm chặt song quyền, vài phút sau đôi mắt Thương Sùng chậm rãi biến trở về màu sắc bình thường.



“Như vậy là được rồi sao.” Minh Vương cười nhạo một tiếng, đánh giá Thương Sùng. “Răng nanh, màu đen trên mặt, chậc chậc, thật sự không hợp với ngươi.”



“Nói đủ rồi liền rời đi, Thanh Thu, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!”



“Đây là tự nhiên, trò hay xem xong rồi, tiếp tục lưu lại nơi này cũng không có gì thú vị.”



Ý vị thâm trường mà dùng khuỷu tay chọc vào người Thương Sùng, Minh Vương nói: “Không cần lo lắng, ta đã tạo một vách ngăn cách với người yêu của ngươi rồi, chúng ta vừa rồi nói chuyện, nàng không nghe được.”



Trách không được khắc khẩu như vậy mà không khiến Sở Niệm quay đầu lại, Thương Sùng hít một hơi thật sâu, Minh Vương này lòng dạ quá sâu.



“Hẹn gặp lại bằng hữu của ta, ta thật đúng là chờ mong chúng ta gặp mặt lần tới.” Đạt được mục đích Minh Vương châm chọc hướng Thương Sùng cong môi, sau đó ra hiệu bằng mắt với Thanh Tang, hai người hoàn toàn biến mất ở trong bóng đêm.



Thế cục bị động như vậy mấy ngàn năm qua Thương Sùng chưa từng chịu, hung hăng nhíu mày, hắn chỉ có thể cưỡng chế trụ lửa giận trong lòng.



Thanh Thu ngươi không cần đắc ý, nếu là ngươi khơi mào trước, Thương Sùng ta đây cũng sẽ không để ngươi toại nguyện.







“Ca, sao anh lại dễ dàng buông tha cho Sở Niệm kia vậy! Chẳng lẽ ca đã quên trước đây từng đáp ứng ta sao?”



Trở lại địa phủ Thanh Tang rất bất mãn, kết quả như vậy so với mong muốn hoàn toàn không giống nhau!