Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 74 : Em thích anh

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


"Vừa rồi lúc đi tìm em." 



Thương Sùng nhìn cô một cái, hỏi: "Làm sao vậy?"



"Không có, chẳng qua là cảm thấy ánh mắt màu đỏ của anh rất đẹp. Ít nhất...Lúc im lặng, càng rất hấp dẫn người khác."



"Đeo nó là vì thấy chơi rất thú vị mà thôi, dù sao đeo nó lâu sẽ hại cho mắt." Thương Sùng nhếch môi, đặt khăn tay vào trong tay Sở Niệm. 



Trầm ngâm một phút, anh hỏi: "Chuyện vừa rồi, em trách tôi sao?"



Sở Niệm lắc đầu, đáp: "Tôi biết rõ anh làm như vậy, là vì tốt cho tôi."



Sở Niệm trả lời như vậy đúng là khiến Thương Sùng rất ngạc nhiên, trên đường tới, anh đã nghĩ rất nhiều là cô sẽ tra hỏi mình, không ngờ bây giờ anh đã nghĩ kỹ trả lời thế nào thì cô lại nói với anh như vậy.



Trong lòng anh dâng lên một làn sóng rung động khác thường, xa lạ lại làm cho anh cảm thấy trái tim ấm áp. Nhìn gò má cô, trong mắt hiện lên vẻ áy náy.



"Em biết là tốt rồi, chỉ là tôi không ngờ, chuyện này sẽ làm em khó chịu đến vậy."



"Kỳ thật, ngay cả tôi cũng không ngờ bản thân sẽ như vậy." Sở Niệm thở dài. 



"Từ nhỏ đến lớn, tôi cũng biết rõ đạo lý ‘Lòng người khó dò’, ngoại trừ Nhạc Du ra, tôi luôn rất lạnh lùng với bất kỳ ai,--ll.q.,q,,,dô,,,,oonnnnn----bất cứ chuyện gì, tôi cảm thấy, làm như vậy có thể bảo vệ mình. Nhưng trải qua chuyện lần này, tôi mới biết được rất nhiều chuyện đều là tôi đang lừa mình dối người mà thôi."



"Cả tin là bản năng của rất nhiều người mà thôi, em còn nhỏ, dễ dàng coi người đối xử tốt với mình là bạn, điều đó rất bình thường." 




Thấy cô nhìn mình chằm chằm, giọng nói không mấy dịu dàng giờ lại vô cùng dịu dàng. Cả người Thương Sùng đều dại ra, anh vừa mừng vừa sợ nhìn cô, đôi mắt đen bắt đầu run run.



Thương Sùng không ngờ cô sẽ nói những lời này với mình, qua nhiều năm như vậy, mình vất vả lắm mới tìm thấy cô. Một lòng đứng ở sau lưng cô, muốn đợi cô lớn lên một chút, sẽ ở cùng với cô.



Anh muốn hỏi có phải cô ngộ nhận cảm xúc với anh là thích hay không, anh muốn hỏi, cô nói là sự thật sao? Thế nhưng, lời nói đến bên miệng, anh lại như một đứa bé chưa biết mùi đời, không dám nói ra khỏi miệng.



Anh cảm thấy cảnh tượng này là mình đang nằm mơ, anh sợ mở miệng hỏi rồi, chính mình sẽ tỉnh lại. Thậm chí sợ mình chớp mắt một cái, người con gái khiến mình yêu thương ngàn năm này sẽ biến mất ngay trước mắt mình.



Thương Sùng nâng tay phải lên, dè dặt đặt bàn tay lên gương mặt cô. Đầu ngón tay đang run rẩy, vẫn không chống lại được suy nghĩ muốn chạm vào cô của anh.



Sở Niệm cũng không né tránh, cảm giác được đầu ngón tay của anh từ đầu lông mày trượt xuống đôi mắt, lại từ mắt xuống đến sống mũi. –ll,,,q,q,,,,dô,,,,,nn......Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một cơn đau đến tê tâm liệt phế, giống như người đàn ông lạnh lùng, phúc hắc ở trước mặt này, giờ lại biến thành yếu ớt như thế.



Cô thấy anh như vậy, hốc mắt đều ươn ướt. Áp bàn tay lên mu bàn tay lạnh như băng của anh, cô hỏi: "Thương Sùng, anh thích em không?"



Thương Sùng không nói, chỉ là ánh mắt nhìn Sở Niệm vô thức sâu thêm một phần.



Sở Niệm mặc kệ anh không đáp lời, hai tay ôm lấy mặt anh, nói: "Anh im lặng, em coi như anh đã chấp nhận." Nói xong, cô nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái. Không để cho Thương Sùng có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, đứng lên định bỏ chạy.



Chỉ là, mới chạy được hai bước, cô đã bị người phía sau bắt được. Nhìn anh kéo mình vào lòng, lực đôi tay như muốn hòa tan cô vào trong xương tủy.



Sở Niệm đã quên giãy giụa, hai mắt trợn to nhìn anh cúi đầu xuống, nặng nề hôn lên đôi môi mình. Làn môi lạnh lẽo không cho mình có cơ hội trốn thoát, bá đạo quấn lấy lưỡi cô, điên cuồng mút thỏa thích.